Giang Ngư nhìn quanh xe, nhận ra hiện tại chỉ có mình cô trong xe, liền hơi khó xử trả lời: “Chị ấy đi bắt người xấu rồi, không có ở đây.”
Nghe vậy, Tề Nhạn nhíu mày. Nghĩ đến việc Giang Ngư bảo xung quanh có nhiều người, cô đoán có lẽ cô bé đang đứng một mình giữa đám đông, liền không khỏi lo lắng. Nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh hỏi tiếp: “Vậy chiếc điện thoại này là ai cho em mượn?”
Giang Ngư quay sang nhìn nhóm mấy cô gái đang lén lút nhìn mình, sau đó chỉ tay về phía họ, nói với Tề Nhạn: “Một người.”
Tề Nhạn: "..."
Cô day trán, cảm giác bất lực với cách nói chuyện của Giang Ngư. Dẫu vậy, cô vẫn kiên nhẫn: “Vậy đưa điện thoại lại cho người đó, chị sẽ nói chuyện với họ.”
Giang Ngư gật đầu, gọi nhóm cô gái lại. Khi một cô gái tiến lên nhận điện thoại, cô vẫn tò mò hỏi: “Cô ấy đưa điện thoại cho tôi làm gì vậy?”
Đầu dây bên kia, giọng nói dịu dàng của Tề Nhạn vang lên: “Cô ấy bị lạc. Làm phiền bạn cho tôi biết vị trí hiện tại của cô ấy được không?”
Cô gái hơi ngỡ ngàng, sau đó nhanh chóng đáp: “À, cô bé đang ở đường Tân Trung. Phía trước là một quán cà phê.”
Tề Nhạn đang mở cửa xe, nghe thấy vậy thì hơi khựng lại. Đường Tân Trung chính là nơi gia đình sắp xếp để cô gặp mặt con trai trưởng của tập đoàn họ Đào.
“Được rồi, nhờ bạn nói cô ấy đừng đi đâu cả, cứ ở yên đó chờ tôi. Tôi sẽ đến ngay.”
Nghe giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết của Tề Nhạn, cô gái không thể từ chối. Sau khi cúp máy, cô chuyển lời lại cho Giang Ngư.
Nghe nói Tề Nhạn sắp đến, Giang Ngư vui vẻ ngồi ngoan ngoãn trong xe chờ. Nhóm cô gái lại đánh bạo hỏi xin chụp ảnh chung, Giang Ngư hào phóng đồng ý.
Khi vừa chụp xong, Điền Nghiên và đồng nghiệp của cô trở về, dẫn theo tên cướp bị bắt. Người đàn ông đeo còng tay trông vô cùng nhếch nhác dưới ánh nắng gay gắt.
Điền Nghiên nhìn thấy nhóm cô gái đứng cạnh Giang Ngư, liền hỏi: “Mấy em quen cô bé này à?”
Cảnh sát rất muốn giúp Giang Ngư tìm lại người nhà, vì chắc chắn gia đình cô bé đang lo lắng.
Nhóm cô gái vội xua tay: “Không, bọn em chỉ hỏi thăm chỗ nhuộm tóc thôi ạ.”
Thấy Điền Nghiên không nghi ngờ gì thêm, họ mới nhẹ nhõm. Điền Nghiên sau đó quay sang Giang Ngư, nói: “Em lên ghế trước ngồi đi. Bọn chị sẽ đưa em đến chỗ cô Tề.”
Sau đó, cô liếc nhìn ghế sau đã có tên cướp ngồi, hiểu rõ không thể để Giang Ngư ngồi gần hắn.
Giang Ngư tiến đến, định mở cửa xe, nhưng đột nhiên nhớ đến lời Tề Nhạn dặn. Cô vội lắc đầu, kiên quyết từ chối: “Không được. Chị đẹp bảo em ở đây chờ.”
Điền Nghiên ngạc nhiên, nhưng nhìn thái độ cứng rắn của Giang Ngư, cô chỉ có thể nhẫn nại: “Không phải em muốn tìm cô Tề sao? Đi bây giờ, nửa tiếng là đến nơi.”
Dù khuyên nhủ thế nào, Giang Ngư vẫn kiên quyết không lên xe. Cuối cùng, cô gái đã cho Giang Ngư mượn điện thoại phải lên tiếng: “À, lúc nãy cô bé có gọi điện cho ai đó. Hình như người ta bảo cô bé phải chờ ở đây.”
Điền Nghiên hiểu ra ngay. Chắc hẳn Giang Ngư đã gọi cho Tề Nhạn. Cô chỉ còn cách để đồng nghiệp đưa tên cướp về đồn, còn mình ở lại chờ cùng Giang Ngư.
Trong lúc đợi, Giang Ngư ngồi dưới bóng râm, cầm cốc trà sữa Điền Nghiên mua, nhấp từng ngụm, đôi mắt long lanh nhìn dòng người qua lại.
“Chị đẹp bao giờ tới vậy?” Cô hỏi đây đã là lần thứ mười một trong ngày.
Điền Nghiên bất lực, đành đáp: “Sắp rồi, sắp đến rồi.”
Khi Giang Ngư chuẩn bị hỏi lần thứ mười hai, từ xa, cô đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang tiến lại gần. Đôi mắt cô sáng lên, bởi chỉ trong tích tắc, cô đã nhận ra người ngồi trong xe.
Cô bật dậy, khuôn mặt bừng sáng đầy phấn khích, quay sang Điền Nghiên nói: “Chị đẹp đến rồi!”
Lời còn chưa dứt, người trong xe cũng dường như nhận ra mái tóc nổi bật của Giang Ngư từ xa. Chiếc xe từ từ dừng bên lề đường và người ấy bước xuống.
Lần này, Tề Nhạn mặc một chiếc áo khoác dài màu tím nhạt, thay cho chiếc áo trước đó đã bị Giang Ngư ôm giữ không rời. Mái tóc dài của cô được tạo kiểu nhẹ nhàng, những lọn sóng bồng bềnh khẽ lay động trong gió. Đôi mày thanh tú, làn môi thoa son đậu đỏ càng làm gương mặt cô thêm phần dịu dàng, tựa như ánh nắng đầu xuân ấm áp.
“Tề Nhạn!” Giang Ngư gọi lớn, rồi lao thẳng vào vòng tay cô, ôm chặt lấy.
“Em đợi chị lâu lắm rồi!” Giọng cô như hờn trách, khuôn mặt rúc vào ngực Tề Nhạn.
Tề Nhạn không hề phản đối, bàn tay tự nhiên đưa lên xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Giang Ngư, dịu dàng nói: “Mệt rồi đúng không? Để chị đưa em về nghỉ ngơi trước nhé.”
Ngay lúc đó, từ trong xe, một chú chó Golden Retriever nhảy xuống. Nó lao tới, vẫy đuôi nhiệt tình và lè lưỡi liếʍ tay Giang Ngư.
Giang Ngư nhăn mặt, đẩy nó ra một cách bất mãn: “Cẩu Đản, mày nặng quá, đè bẹp tao mất!”
Điền Nghiên cũng tiến lại gần, Tề Nhạn lịch sự gật đầu chào: “Chào cô Điền, cảnh sát Điền.”