Giang Ngư tỉnh dậy trong đồn cảnh sát, chậm rãi mở mắt, đôi mi khẽ rung lên. Đầu óc còn mơ hồ, cô mím nhẹ môi, vô thức siết chặt chiếc áo đang ôm trong tay. Mùi hương hoa lan trắng thoang thoảng từ lớp vải khiến khóe môi cô cong lên một cách không tự chủ.
Khuôn mặt cô rạng rỡ nụ cười, hoàn toàn chưa nhận ra rằng mình lại bị bỏ rơi một lần nữa.
“Em gái nhỏ, tỉnh rồi à?” Một giọng nói xen chút hài hước khẽ gọi.
Giang Ngư nhíu mày, như thể đang dỗi, lẩm bẩm gì đó trong miệng. Nhưng rất nhanh, cô sực tỉnh.
Đây không phải là giọng của "chị đẹp"...
Nhận ra điều này, sự ngái ngủ trên gương mặt cô lập tức biến mất. Đôi mắt to tròn mở lớn, cảnh giác nhìn mấy người xung quanh.
“Các người là ai? Chị đẹp đâu rồi?”
Cô siết chặt chiếc áo khoác của Tề Nhạn để lại, như thể cố tìm chút an ủi từ nó.
Giang Ngư vốn dĩ đã rất xinh đẹp, làn da trắng mịn không tì vết làm người ta không khỏi ngưỡng mộ. Đôi mắt trong veo ánh lên chút tò mò lẫn sự phòng bị. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, mong tìm được bóng hình mà mình hằng mong nhớ.
Nhưng kết quả chỉ là thất vọng.
Ánh mắt cô thoáng qua nét buồn bã, nhưng rất nhanh, cô đã phồng má tức giận nhìn chằm chằm vào những người trước mặt.
“Có phải các người đã bắt cóc tôi khỏi chị đẹp không?”
Nghe vậy, mấy người lập tức phì cười. Đây là lần đầu tiên họ nghe ai đó nói cảnh sát "bắt cóc" người.
Một nữ cảnh sát mặc đồng phục bước lên, dịu dàng trấn an cô: “Em gái nhỏ, đây là đồn cảnh sát, là nơi giúp em về nhà.”
Giang Ngư chăm chú nhìn đối phương, nhận thấy người này cùng những người khác không có ý xấu, nhưng cô vẫn lắc đầu kiên định.
“Chị đẹp nói sẽ đưa tôi về nhà.” Cô nói, giọng đầy chắc chắn, như thể không tin bất kỳ ai ở đây.
“Con bé này, có phải bỏ nhà đi không?” Một nam cảnh sát bước tới. Gương mặt nghiêm nghị của anh ta bất giác dịu lại vài phần khi đối diện với Giang Ngư.
“À…” Giang Ngư mở miệng, rồi hơi chột dạ cúi đầu.
“Có lẽ là vậy…”
Thấy bộ dạng của cô, mấy người bật cười, không khí trở nên thoải mái hơn. Nữ cảnh sát lại hỏi: “Em tên gì? Có nhớ số điện thoại của người nhà không?”
Giang Ngư cúi đầu, giọng hơi uể oải: “Các người nói cho tôi biết chị đẹp ở đâu, tôi sẽ trả lời.”
Mấy người nhìn nhau, cuối cùng nữ cảnh sát như sực nhớ ra điều gì, liền nói: “Có phải em nói cô Tề, người đã đưa em đến đây? Nhưng cô ấy về rồi.”
Nghe vậy, Giang Ngư lập tức nắm lấy tay áo đối phương, vui mừng hỏi: “Chị ấy về đâu?”
“Về nhà, tất nhiên là về nhà.”
Về nhà...
Giang Ngư lẩm bẩm, khuôn mặt tràn ngập ủy khuất. Đôi mắt cô đong đầy nước mắt, long lanh như sắp vỡ, khiến người ta không khỏi mềm lòng.
“Tại sao không đưa tôi cùng về nhà…”
Thấy cô sắp khóc, mấy người vội vàng cuống lên, như thể đang đối mặt với con trẻ của chính mình.
“Em gái nhỏ, em phải về nhà của mình.” Nữ cảnh sát vỗ về, rồi ra hiệu cho đồng nghiệp tìm số điện thoại của Tề Nhạn.
Không lâu sau, họ tra được số của cô ấy và nhanh chóng gọi điện. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng nhưng có chút mệt mỏi của một người phụ nữ.
“Alo, ai vậy?”
“Cô Tề, chúng tôi ở đồn cảnh sát. Chuyện là thế này, người mà cô đưa đến sáng nay cứ đòi gặp cô.”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ cất lên: “Phiền các anh chị đưa điện thoại cho cô ấy nghe, tôi sẽ nói chuyện.”
Trước khi nước mắt Giang Ngư kịp rơi, chiếc điện thoại đã được đưa đến trước mặt cô.
Cô cầm lấy, nghe giọng nói quen thuộc vang lên, lập tức òa khóc. Những giọt nước mắt lăn dài, làm ướt cả chiếc váy của mình.
Đầu dây bên kia, Tề Nhạn nghe thấy tiếng khóc của cô, đứng bên cửa sổ lớn, bất giác cảm thấy lòng nhói đau. Giọng cô trở nên dịu dàng hơn vài phần.
“Giang Ngư…”
Nghe giọng của Tề Nhạn gọi tên mình, Giang Ngư lau nước mắt, bĩu môi nói: "Chị đã bỏ rơi em rồi, lần thứ hai luôn đấy."
Lời trách móc của cô gái nhỏ vang lên, nhấn mạnh câu cuối như muốn khiến người bên kia cảm thấy áy náy.
Đầu dây bên kia, Tề Nhạn khựng lại. Ánh mắt cô thoáng hiện lên chút nghi hoặc. Đầu ngón tay khẽ chạm vào mặt kính mát lạnh, cô ngẩng đầu nhìn ra bầu trời đêm mịt mùng bên ngoài. Ánh trăng trắng xóa chiếu rọi lên người cô, tựa như phủ thêm một tầng ánh sáng mềm mại, dịu dàng.
Cô cúi đầu trầm tư, cố lục tìm trong ký ức nhưng vẫn không nghĩ ra đã từng bỏ rơi Giang Ngư đến hai lần.
Cô há miệng, nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng thút thít khe khẽ, cuối cùng giọng cô mềm mại hơn: "Chị sai rồi."
Nghe được lời xin lỗi của Tề Nhạn, Giang Ngư siết chặt điện thoại trong tay. Trái tim trong l*иg ngực đập nhanh hơn. Giọng nói của "chị đẹp" thật dễ nghe, đến mức khiến cô chẳng còn buồn giận nữa.
Nhưng để che giấu cảm xúc của mình, Giang Ngư hít hít mũi, cố ý "hừ" một tiếng đầy kiêu kỳ rồi lên giọng: "Biết sai là tốt. Mau đến đón em về nhà đi!"