Nhà Tôi Nuôi Cá Sấu Nhỏ Màu Hồng

Chương 4

Cô dùng gậy gạt đám lá khô phủ lên vật đó, để lộ ra một khẩu súng săn. Đôi mắt Tề Nhạn lập tức lạnh băng.

“Đây là súng của kẻ săn trộm.”

Cô gọi Grace từ chỗ ẩn nấp xuống, giao cho cô ấy trông chừng người đàn ông mặc đồ đen, rồi quay sang nói với con cá sấu nhỏ đang ấm ức vùi mặt xuống đất. Giọng cô mang theo chút uy nghiêm nhưng cũng xen lẫn sự dịu dàng an ủi: “Lại đây.”

Con cá sấu nhỏ ngoan ngoãn nhấc nửa thân người lên khỏi mặt nước, bước vài bước tới gần. Lúc này, Tề Nhạn mới nhìn rõ vết thương ở chân nó.

Cô bước tới, ngồi xuống quan sát kỹ vết thương, đôi lông mày nhíu lại càng sâu hơn.

Vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng lại vô cùng kỳ lạ. Đó là một vết đạn, thế nhưng cô không tìm thấy viên đạn nào kẹt trong thịt, chỉ có lớp da thịt bị rách toạc ra, nhìn giống như một tác phẩm nghệ thuật bị vỡ vụn, khiến người ta không khỏi xót xa.

Con cá sấu nhỏ len lén ngước mắt nhìn người trước mặt. Hình dáng cao ráo, mảnh mai, vẻ mặt nhíu mày lạnh lùng như băng tuyết nơi đỉnh núi, nhưng đối với nó lại là một sức hút chí mạng.

Nó nhìn thấy đôi bàn tay thon dài, đẹp đẽ của cô lấy chiếc ba lô sau lưng xuống, đặt trên mặt đất, rồi kéo khóa lấy ra một chai gì đó cùng vài thứ khác trông khá kỳ lạ.

Nó liếc mắt nhìn, trên chai có ghi dòng chữ "Cồn y tế".

Tề Nhạn dùng những dụng cụ đơn giản có trong tay, thành thạo xử lý vết thương cho con cá sấu. Nhưng khi định băng bó, cô chợt nhớ ra rằng băng gạc đã dùng hết cho Grace.

Trong lúc sát trùng, con cá sấu nhỏ đau đến mức há miệng rêи ɾỉ, cả người run lẩy bẩy như đang sàng gạo, cái đuôi không ngừng quẫy loạn.

“Đừng sợ, một lát là xong thôi.”

Giọng nói của Tề Nhạn như có một loại ma lực đặc biệt, khiến con cá sấu đang đau đớn đến không chịu nổi bỗng nhiên ngoan ngoãn im lặng.

Tề Nhạn lục tìm trong ba lô thêm một lúc nhưng không thấy gạc dự trữ. Nhìn con cá sấu với đôi mắt rơm rớm nước như sắp khóc, lòng cô bất giác mềm xuống.

Cô đưa tay gỡ chiếc khăn lụa buộc trên tóc mình, để mái tóc dài buông xõa, khẽ phất qua thân hình của con cá sấu. Từng cơn gió thổi qua mang theo hương trầm nhè nhẹ, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Chiếc khăn lụa màu tím nhạt có thêu hình một cánh nhạn bằng chỉ bạc.

Tề Nhạn dùng chiếc khăn đó băng tạm cho vết thương ở chân con cá sấu. Vừa làm xong, cô liền nghe thấy tiếng gọi từ Grace.

Cô quay lại nhìn thì thấy Grace đang phấn khích vẫy tay với cô, thông báo đội cứu hộ đã tới.

Ánh mắt Tề Nhạn lướt qua con cá sấu nhỏ, giờ đây nó đang thích thú nhìn chiếc khăn lụa quấn quanh chân mình, tựa như đang ngắm một món trang sức quý giá.

Cô bước về phía đội cứu hộ, nói vài lời và yêu cầu họ đưa con cá sấu nhỏ này về chữa trị trước khi thả nó về tự nhiên.

Đội cứu hộ vừa đến đã trố mắt trước con cá sấu màu hồng kỳ lạ. Sau khi nghe lời Tề Nhạn, họ nhanh chóng đồng ý và bắt đầu chuẩn bị các dụng cụ cần thiết.

Tề Nhạn quay lại hỏi Grace: “Cô có nghe thấy nó nói chuyện không?”

Grace sững sờ một lúc, sau đó nhìn cô với vẻ mặt hoảng sợ, vươn tay định chạm vào trán cô để kiểm tra xem cô có phát sốt hay không.

“Cô có nhầm không đấy? Động vật làm sao biết nói chuyện được?”

Tề Nhạn gạt tay Grace ra, không đáp lại, chỉ trầm ngâm nhìn con cá sấu nhỏ ở đằng xa, đôi mắt sâu thẳm tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.

Khi đội cứu hộ tiến đến gần, một người trong nhóm cầm dụng cụ, ngại ngần nói với Tề Nhạn: “Xin lỗi, nó hung dữ quá, chúng tôi không thể lại gần được.”

Tề Nhạn không trả lời ngay, ánh mắt cô vẫn tập trung vào con cá sấu nhỏ rực rỡ trước mặt. Vì thế, cô đã chứng kiến toàn bộ cơn điên loạn của nó.

Có lẽ nỗi sợ hãi đến từ những truyền thuyết về việc bị lột da trong tộc mà nó nghe từ nhỏ, hoặc từ cú bắn của thợ săn trước đó, khiến nó chìm trong sự hoảng loạn và nghi ngờ với thế giới xung quanh.

Cái đuôi dài quật xuống đất, mạnh mẽ như một chiếc roi lớn, hạ gục tất cả những ai dám lại gần. Chỉ trong phút chốc, người nằm la liệt trên mặt đất.

Vừa quật đuôi, nó vừa hét lên: “Đồ xấu xa, tránh xa ta ra!”

Đội trưởng đội cứu hộ khẩn khoản: “Chúng tôi thấy lúc nãy nó có vẻ thân thiện với cô. Có lẽ cô có thể trấn an nó, nếu không, chúng tôi không cách nào đưa nó đi chữa trị được.”

Grace nghe vậy, lập tức phản đối: “Không được! Các anh cũng thấy đấy, giờ nó hung dữ thế kia!”

Cô liếc nhìn con cá sấu nhỏ. Mặc dù vẻ ngoài của nó rực rỡ, đẹp đẽ, nhưng sự dữ tợn khiến cô không khỏi rùng mình. Không khí trên núi se lạnh, khiến Grace nổi da gà. Cô quay sang yêu cầu trở về ngay.

Đội trưởng đội cứu hộ chỉ còn cách đặt hy vọng vào Tề Nhạn.