Nhà Tôi Nuôi Cá Sấu Nhỏ Màu Hồng

Chương 2

Giang Ngư giật mình. Cô cử động, muốn gạt đám đất bám trên người xuống. Nhưng vừa lúc đó, cô phát hiện điều gì đó không ổn.

Cô cúi xuống nhìn đôi tay của mình, giờ đây là những chiếc móng vuốt ngắn cũn.

Giang Ngư: “???”

Cô… sao lại lộ nguyên hình rồi?

Giang Ngư bực bội. Cô đang suy nghĩ thì bất ngờ, một người đàn ông xuất hiện, mang theo khẩu súng săn. Ban đầu, anh ta chỉ định săn một con cáo, nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng dưới suối, ánh mắt anh ta sáng lên như sói đói nhìn thấy mồi ngon.

Phía suối, con cá sấu màu hồng nhạt ẩn mình nửa thân dưới làn nước trong vắt, bộ vảy lấp lánh như đá quý. Dáng người nó nhỏ nhắn hơn so với cá sấu bình thường, chiếc đuôi dài mảnh khảnh lại có nét uy nghiêm như roi rồng.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu lên lớp vảy hồng lung linh. Thế nhưng vẻ đẹp ấy lại chẳng thể làm người đàn ông giảm cảnh giác.

Giang Ngư giờ đã là hình dạng cá sấu, nhìn thấy người đàn ông thì vui mừng, muốn mở miệng chào hỏi. Nhưng cô quên mất rằng, trong hình dạng này, dù vẻ ngoài có lung linh thế nào, hàm răng sắc nhọn khi há miệng vẫn khiến người khác thấy như quái thú muốn tấn công.

Người đàn ông hoảng sợ, giương súng lên.

Đoàng!

Tiếng súng xé toạc không gian, khiến đàn chim trong rừng hoảng loạn bay tán loạn, làm rơi thêm nhiều lá cây, tựa như một cơn mưa nhỏ.

Một người phụ nữ đang lạc trong núi, trên đường tìm kiếm người bạn bị thất lạc, nghe thấy tiếng súng thì ngẩng đầu. Giữa màn lá xanh, cô nhìn thấy những chiếc lá rơi lả tả trong ánh sáng mờ nhạt.

Người phụ nữ nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, cố gắng phân tích nguồn gốc của tiếng súng. Nhưng vì sự an toàn của bản thân và người bạn đang bị thất lạc, cô rút chiếc điện thoại vệ tinh gia đình trang bị sẵn, gửi tin nhắn cho quản gia, bảo họ dẫn đội cứu hộ tới đây tìm kiếm.

Tuy vậy, cô không thể cứ ngồi yên chờ đợi mà phải hành động. Dựa theo hướng phát ra tiếng súng, cô bắt đầu lần mò tiến về phía đó.

“Hu hu, đây là một kẻ xấu…”

Đang bước trên những lớp lá mục ẩm ướt, cô đột nhiên khựng lại khi nghe thấy tiếng nói. Đôi mày khẽ nhíu, trong lòng tự hỏi có phải mình vừa nghe nhầm.

Cô nhắm mắt lắng nghe. Âm thanh mơ hồ như gió thổi từ nơi xa, khiến người ta khó lòng xác định. Nhưng tiếng khóc nức nở kia, nghe như của một cô gái nhỏ nhõng nhẽo.

Ngoại trừ việc nghi ngờ rằng mình đã nghe thấy thứ gì đó không thực, phản ứng đầu tiên của cô là có người bị thương. Còn về tiếng súng kia…

Trong những năm gần đây, tình trạng săn bắn trái phép diễn ra rất nghiêm trọng. Dù chính quyền đã nỗ lực ngăn chặn, nhưng những kẻ liều lĩnh vẫn thường xuyên xuất hiện, gây không ít nhức nhối.

Ở khu vực rừng núi Bạc Miên này, luôn có người ôm mộng tìm vận may bằng cách săn bắt trái phép. Cô đoán rằng, rất có thể có bọn săn trộm quanh đây.

Nghĩ vậy, bước chân của cô trở nên vội vã hơn, nhưng đường núi hiểm trở. Vài ngày trước trời còn mưa, khiến đất trở nên lầy lội, đi lại vô cùng khó khăn.

Khoảng hơn mười phút sau, một bóng người lảo đảo lao tới.

“Tề Nhạn, cuối cùng tôi cũng tìm được cô rồi!”

Người phụ nữ được gọi là Tề Nhạn bị người kia ôm chặt, ngẩng lên nhìn liền nhận ra dáng vẻ nhếch nhác của đối phương.

Người này bình thường ăn vận tinh tế, ngay cả khi leo núi cũng chẳng bao giờ qua loa. Vậy mà lúc này, chiếc áo khoác chống nắng màu xanh nhạt đã rách bươm, chẳng ra hình dáng gì. Chiếc mũ đội đầu chẳng biết đã rơi mất nơi đâu, còn lớp trang điểm cũng nhòe nhoẹt hết cả.

Grace - người trước mắt hối hận không để đâu cho hết, không hiểu vì sao mình lại quyết định đi leo núi ở nơi này.

Tề Nhạn tháo chiếc áo khoác gió màu xám bạc của mình, khoác lên người Grace, rồi vỗ nhẹ lên vai cô để trấn an.

“Tôi đã nhờ quản gia dẫn người tới đây rồi. Chẳng mấy chốc sẽ có người đến đưa chúng ta ra ngoài.”

Giọng nói của Tề Nhạn bình tĩnh, nét mặt lạnh lùng như ánh trăng trong trẻo nhưng mang theo chút se lạnh. Dù vậy, mỗi khi cô cất lời, luôn có một thứ sức mạnh vô hình khiến người nghe cảm thấy yên tâm.

Grace kéo chặt chiếc áo khoác, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, vội nói: “Tôi vừa trượt chân ngã xuống một con suối, ở đó… ở đó…”

Cô nhớ lại hình ảnh vừa thấy, ánh mắt hiện rõ vẻ sợ hãi, mãi không thể thốt nên lời.

Phải đến khi Tề Nhạn an ủi hết lời, Grace mới dần bình tĩnh lại, kể lại câu chuyện của mình.

Sau khi lạc mất Tề Nhạn, Grace vẫn luôn tìm cách tìm cô. Nhưng trong lúc tìm kiếm, cô vô tình trượt chân, ngã xuống, cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể. Khi mở mắt ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy là một dòng suối nhỏ.

Nhưng trên mặt nước suối trong vắt lại có một vệt máu loang lổ.

Mùi máu tanh trong không khí khiến cô bất giác nhìn về nơi vết máu trôi tới. Chính lúc này, cô hoảng sợ khi nhìn thấy một người nằm bất tỉnh, úp mặt xuống đất. Do tư thế của người kia, cô không thể nhìn rõ khuôn mặt. Nhưng điều đáng sợ hơn chính là bên cạnh người đó có một con cá sấu tuyệt đẹp, toàn thân như làm bằng pha lê.