Mãn Cấp Đại Lão Sinh Tồn Trong Trò Chơi

Quyển 1 - Chương 4: Đào Nguyên

Diệp Niệm Sơ đi đến quầy thu ngân để thanh toán, phát hiện ông chủ đang ngồi gần đó, trên tay là một cuốn sổ cũ kỹ, có vẻ như đã rất lâu rồi không sử dụng, những trang giấy đã chuyển màu vàng úa, giống như đồ vật của nhiều năm trước, hiện tại không còn ai dùng nữa. Đến cả những cây thông cũng chỉ là vật trang trí, gợi nhớ về quá khứ.

Ông chủ là một người đàn ông trung niên hơi béo, trên khuôn mặt luôn nở một nụ cười hiền lành. “Cô gái, cô một mình đến du lịch sao?”

“Không phải, tôi đi với bạn.”

Diệp Niệm Sơ nhẹ nhàng trả lời, giọng điệu trầm tĩnh, khuôn mặt ôn hòa nhưng vẫn mang vẻ xa cách đối với người lạ.

Nhìn theo bóng dáng Diệp Niệm Sơ rời đi, không hiểu sao trong lòng ông chủ thở dài một hơi.

Ở một nơi không ai nhìn thấy, ánh mắt của ông ta đột nhiên biến đổi, tròng mắt trở nên tối đen, ánh mắt đầy sắc lạnh, không còn chút hiền lành nào.

Nụ cười trên mặt giờ nhìn vào có vẻ cực kỳ kỳ quái, không giống người sống chút nào.

---

Bầu trời âm u, mặc dù vẫn là buổi chiều, nhưng ánh sáng đã mờ dần, giống như màn đêm sắp buông xuống. Cây cối trong rừng lay động theo gió, các cành cây đung đưa loạng choạng.

Diệp Niệm Sơ ngẩng đầu nhìn qua biển hiệu “Nhà trọ Bình Khê”.

Vận khí không được tốt, đã tệ đến mức không thể tệ thêm được nữa.

Các căn nhà ở trấn Đại Vĩnh hầu hết đều được xây bằng gỗ, nhưng căn nhà này lại xây dựng theo kiểu biệt thự, không giống các nhà khác. Nhìn có vẻ chắc chắn hơn nhiều, đương nhiên, giá cả cũng đắt đỏ nhất.

Dù sao thì, về mặt địa lý lẫn môi trường, đây là sự lựa chọn tốt nhất của cô trong lúc này.

Diệp Niệm Sơ thanh toán xong, cô cầm giấy chứng nhận cùng với tiền thừa bỏ vào túi.

Trên giấy chứng nhận ghi tên “Diệp Niệm”, đây là thông tin mà người chơi có thể tự tạo ra trong thế giới trò chơi. Một khi xác nhận, không thể thay đổi.

Cô đã từng nghi ngờ rằng, việc không thể sửa tên có lẽ chỉ vì trò chơi này quá lười biếng.

Với những người như cô, điểm số là 0, cấp bậc hoàn toàn là mới bắt đầu, không cho sửa đổi thật sự rất bất công.

Nhân viên phục vụ tiếp nhận giấy chứng nhận, nhìn vào tên được viết trên đó, không khỏi nghĩ đến một điều.

Chữ viết giống như là do người viết.

“Diệp tiểu thư, đây là phòng của ngài.”

“Cảm ơn.” Diệp Niệm Sơ nhẹ nhàng nhận lấy.

Phòng của cô ở tầng hai, có tầm nhìn rất đẹp. Mở rèm cửa màu xám, cô đẩy cửa sổ ra, phía ngoài là sân phơi chung, đứng ở đó có thể nhìn ra toàn bộ phong cảnh của trấn Đại Vĩnh.

Cách khá xa khu dân cư, từ xa có thể nghe thấy tiếng nước chảy theo gió, không ồn ào, ngược lại lại mang đến một cảm giác đặt biệt yên tĩnh.

Nếu không phải đây là trò chơi, thì quả thật là một nơi lý tưởng.

Diệp Niệm Sơ cởϊ áσ khoác ngoài, cô mở tủ quần áo, đang chuẩn bị treo quần áo lên, thì ánh mắt cô chợt bị một vật gì đó thu hút, tay cô dừng lại.

Đây là...

Một con dao nhỏ đã rỉ sét?

Diệp Niệm Sơ bỏ quần áo sang một bên, từ từ ngồi xuống, nhẹ nhàng nhặt con dao lên xem xét.

Dao có thể gọi là vũ khí, nhưng tác dụng của nó cũng chỉ có thể, thể hiện ra khi uốn cong.

Ngay lúc này, cô nhận được thông báo từ hệ thống: 【Chúc mừng người chơi đã nhận được đạo cụ ‘Dao nhỏ rỉ sét, trên dao có khắc những ký hiệu bí ẩn’. Đạo cụ này chỉ dùng được trong vòng game này.】

Diệp Niệm Sơ:...

Thậm chí đạo cụ cũng toàn là đồ rỉ sét.

Trò chơi này không hề làm người ta thất vọng.

Những món đồ cấp trắng đều không có hướng dẫn sử dụng, chỉ có thể tự mình khám phá.

Diệp Niệm Sơ cẩn thận quan sát con dao nhỏ trong tay, không bỏ qua bất kỳ góc nào.

Dù có ghét bỏ thì nó vẫn là một món đồ, có còn hơn không, đặc biệt là trong tình cảnh hiện tại.

Thân dao rỉ sét, mơ hồ có thể nhìn thấy những ký hiệu như rồng bay phượng múa.

Diệp Niệm Sơ cúi đầu suy nghĩ một lúc.

Những ký hiệu đó có ý nghĩa đặc biệt gì không?

Cách sử dụng và tác dụng của đạo cụ này là gì?

Chậc.

Dù không có lớp rỉ sét, cô cũng chẳng hiểu được những ký hiệu này là gì.

Càng đừng nói đến việc có tác dụng hay không.