Mục Ân đột nhiên hiểu ra.
Thẩm Dao lại nhai trái cây thối, cậu bám vào thân cây, cố gắng nhổ ra bã trái cây có mùi lạ trong miệng. Muốn tìm một nguồn nước để súc miệng, sẵn tiện rửa sạch vết bẩn trên người.
Trong ấn tượng hôm qua nguồn suối hình như ở bên trái, thế là cậu mò mẫm tiến về phía trước và nhanh chóng tìm được nguồn nước mới.
Đầu tiên cậu lấy một ít nước súc miệng, sau đó uống vài ngụm. Rồi mới, không chút cố kị cởϊ qυầи áo, giày và tất rồi nhảy xuống dòng nước trong vắt. Dòng nước lạnh khiến cậu rùng mình.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, cậu quay người lấy chiếc áo sơ mi có vài vết máu nhạt trên đá ven bờ, ấn xuống nước rồi kỳ cọ.
Những chuyển động của cậu không quen thuộc và vụng về. Vết máu dần chuyển sang màu vàng, không thể giặt sạch được. Thẩm Dao chỉ thờ ơ vắt ra. Không có bột giặt làm thế nào giặt sạch được. Chỉ cần không có mùi là tốt rồi.
Trải quần áo lên đá và đợi nắng khô. Nhưng mà, dù đã đợi rất lâu nhưng quần áo vẫn chưa khô hẳn. Thế là cậu mặc quần áo, mang giày và thản nhiên đi tiếp.
Không có mục đích, chính cậu cũng không biết mình sẽ đi đâu? Khu rừng nguyên sinh này rộng lớn đến mức không nhìn thấy điểm cuối.
Đột nhiên có thứ gì đó đá dưới chân, cậu nhìn xuống và thấy một quả dại màu đỏ tươi. Đó là loại quả sáng sớm để trên lá trước mặt, một miếng đã bị thú lạ cắn, còn những phần còn lại đều sạch sẽ và tươi ngon.
Thẩm Dao cười toe toét, nhặt trái cây lên, rửa sạch dưới dòng nước trong vắt rồi cắn một miếng.
Ừm...ngọt quá. Nó có vị hơi giống đào. Nước trái cây ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi, đây có lẽ là bữa trái cây hài lòng nhất mà cậu được ăn trong hai ngày qua.
Cậu quay lại và đi vài bước theo hướng đó, rồi lại bước thêm vài bước nữa. Nhưng quả nào cũng có dấu vết bị cắn, không biết loại thú nào mà kén ăn đến vậy mà chỉ cắn một miếng rồi vứt đi.
Thẩm Dao vui mừng một đường vừa đi vừa ăn. Nghĩ có thể lấy thêm một ít và để dành cho tối nay hoặc ngày mai.
Cậu nhét thật căng túi quần, dùng tay gói mấy chiếc lá to rồi ôm vào lòng, Thẩm Dao không ngừng nhặt hoa quả cho đến khi không thể cầm được nữa.
Cầm trái cây dại nặng nề, cậu di chuyển ngẫu nhiên dựa trên giác quan thứ sáu và phương hướng hỗn loạn của mình.
Thẩm Dao lại bắt đầu hoảng sợ. Tại sao tìm được một nơi an toàn để qua đêm lại khó đến vậy? Có lẽ đêm nay lại phải ngủ ngoài rừng. Tuy đêm qua đã may mắn không gặp chuyện ngoài ý muốn gì, nhưng không thể đảm bảo rằng tối nay cũng sẽ may mắn như vậy.
Từ từ! Cái gì thế này? Có một mũi tên được vẽ trên thân cây trước mặt →.
Ở đây có con người không? Đây là sự khôn ngoan mà chỉ nền văn minh nhân loại mới có. Đôi mắt đen sáng lên đầy phấn khích, tuyệt vời!
Tiếp tục đi theo hướng mũi tên chỉ và quả nhiên có một điểm tương tự khác. Cậu bước đi và quan sát cẩn thận, mỗi lần đi đều phát hiện những vết mũi tên như thế trên thân cây.
Thông qua sự dẫn đường của mũi tên, Thẩm Dao đã nhìn thấy gì ở cuối con đường? Một cái hang! Cậu rất phấn khích, đây chính là nơi mà cậu hằng mơ ước.
Cậu ôm trái cây trong tay, cẩn thận và căng thẳng bước đến cửa hang, nhìn vào bên trong, "Có ai ở đó không?" rồi nhẹ nhàng gọi vào trong hang.
Dường như sợ mình đột nhiên ghé thăm sẽ làm người bên trong giật mình, đồng thời cậu cũng sợ một con dã thú hung dữ sẽ từ trong đó đi ra.
Không nghe thấy câu trả lời nào. Thẩm Dao cẩn thận đi vào trong vài bước, chậm rãi đi vào trong hang. Bên trong trống rỗng, ngoại trừ một vài tảng đá lớn đặt ở góc, không có gì và không có ai.
Không ai? Ánh sáng trong đôi mắt vốn sáng ngời đã tối đi, Thẩm Dao tỏ vẻ thất vọng. Cậu vẫn là người duy nhất ở đây.
Một lúc sau, cậu tự an ủi rằng ít nhất cũng có nơi ở an toàn nên cũng không đến nỗi tệ.
Những trái cây trong tay và trong túi của lần lượt được xếp gọn gàng trên tảng đá lớn trong góc. Hòn đá to bằng cái bàn, vừa đủ để đặt đồ lên.
Cậu sờ sờ lên người thấy quần áo đã khô. Bước ra khỏi hang, muốn tìm một ít củi khô hoặc cỏ khô để ban đêm có thể ngủ ấm hơn.
Trước cửa hang là một không gian rộng rãi, trên mặt đất có rất nhiều tảng đá lớn nhỏ, còn có một số loại cỏ dại không cao. Khu rừng rậm rạp phía trước chính là con đường cậu đã đi. Bên trái là một bụi gai dày đặc, thỉnh thoảng có vài cái cây có kích thước bình thường lọt vào mắt Thẩm Dao.
Bên phải cửa hang là một mảng cỏ lớn, cỏ mọc cao ngang ngửa Thẩm Dao. Một số thậm chí có thể hoàn toàn che lấp cậu.
Thẩm Dao từ bên trong nhặt lên rất nhiều cỏ khô. Cậu chưa bao giờ làm những việc nặng trước đây nên đã vất vả để chuyển nó vào trong hang. Khi cậu di chuyển vào hang, gần như toàn bộ cỏ khô trên tay đều rơi ra.
Cậu không hề nản lòng, đi đi lại lại giữa hai nơi và cuối cùng cũng mang được số cỏ khô đã nhặt được về. Cậu nhìn đống cỏ khô lớn, cau mày nghi hoặc. Có phải mình vừa nhặt nhiều như vậy không?
Ừm! Chính mình nhặt nhiều như thế, sau một hồi tự tin, cậu đi vào rừng phía trước để kiếm củi khô.