Bây giờ cậu vừa đói vừa khát vừa mệt mỏi, khát vọng sống sót đã khiến cậu quên đi mọi nỗi buồn trong lòng.
Xa xa có tiếng nước chảy róc rách. Đây rồi! Thẩm Dao hưng phấn, lại tăng tốc độ, hướng về phía có tiếng nước chảy.
Cuối cùng tìm thấy một con suối nhỏ, nước rất trong có thể nhìn thấy những viên sỏi mịn và đẹp dưới đáy suối. Thẩm Dao quỳ xuống, hứng nước suối lên uống một ngụm lớn, mãi đến khi cảm giác như nước sắp trào ra khỏi cổ họng mới dừng lại.
Cậu ngồi trên tảng đá gần đó, xoa xoa bụng. Tiếng ùng ục vang lên trong bụng.
Cậu thực sự rất đói, dọc đường nhìn thấy đủ loại trái cây dại, có quả mọc trên dây leo, có quả mọc trên thân cây, Thẩm Dao cũng không dám tùy ý nếm thử, mặc dù trái cây rừng có màu sắc rất đẹp mắt.
Đột nhiên, một quả màu đỏ rơi từ trên cây xuống chân cậu, trên đó có một vết răng còn mới. Cậu nhìn quanh và thấy rất nhiều quả như vậy nằm rải rác trên mặt đất.
Thẩm Dao ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên cây có một con sóc to như ấm trà đang ôm cùng loại trái cây vui vẻ thưởng thức.
Sau khi xác nhận nó không có độc, Thẩm Dao cố gắng trèo lên cái cây khổng lồ đầy quả đỏ trước mặt. Tuy nhiên, mỗi lần trèo lên cây cao chưa đến hai mét đều chật vật trượt xuống.
Sau nhiều lần thất bại, Thẩm Dao mím môi, cúi người nhặt từng quả từ dưới gốc cây lên. Hầu hết đều bị thối hoặc bị cắn.
Cậu dùng quần áo để đựng, đi tới dòng suối cẩn thận rửa sạch rồi ngồi xuống nhai nhai một cách háo hức.
Cậu đói đến mức không nhìn kỹ trái cây trong tay, cắn một miếng, trong miệng tràn ngập mùi vị thối rữa kỳ dị, Thẩm Dao phải cúi xuống nôn ra. Cậu cắn vào một miếng khác, nó vẫn còn thối, cậu cắn liên tiếp nhiều quả, vừa cắn vừa phun ra.
Vừa ăn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu. Đã bao giờ cậu phải chịu ủy khuất như vậy? Cậu từ nhỏ đến lớn mười ngón tay chưa dính nước xuân. Cho tới bây giờ đều chưa từng phải lo đến cái ăn cái mặc.
Nhưng bây giờ một mình ở nơi quái quỷ này, ăn trái cây dại thối rữa bị động vật ăn thừa, uống nước suối không biết có từng ngâm qua xác hoặc phân động vật nào không.
Thẩm Dao bắt đầu nhớ thế giới yên bình và an toàn của mình, nhớ cha mẹ, nhớ những ngày tháng đơn giản và giản dị.
Mặt trời đã lặn một nửa vào dãy núi phía tây. Thẩm Dao lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi rồi lại lên đường.
Cậu không dám để mình chìm trong nỗi buồn quá lâu. Rừng nguyên sinh sẽ càng nguy hiểm và đáng sợ hơn vào ban đêm.
Đi càng lúc càng nhanh qua ánh hoàng hôn màu cam, cuối cùng lạc vào khu rừng rậm rạp, hoàn toàn không biết phải đi đâu.
Trời đã tối, tiếng côn trùng và tiếng chim vang vọng trong rừng núi tĩnh lặng, không còn thích hợp để tìm đường nữa. Mong muốn tìm được một nơi an toàn để ở cũng vô ích.
Kéo lê cơ thể kiệt sức của mình, cậu tìm thấy một tảng đá lớn gần đó, cuộn tròn dựa vào tảng đá và đưa mắt cảnh giác nhìn xung quanh, hy vọng có thể qua đêm an toàn ở đây.
Trên người cậu không có gì ngoại trừ một con dao đa năng dài bằng hai ngón tay. Lúc này Thẩm Dao chỉ có thể cầm dao trong tay để tăng thêm cảm giác an toàn, mặc dù cậu biết nếu nguy hiểm ập đến, con dao sẽ thất thủ trước móng vuốt và nanh sắc nhọn của dã thú.
Mí mắt cậu yếu ớt mở ra vài lần rồi cuối cùng từ từ khép lại. Chạy quanh quẩn cả ngày, Thẩm Dao vô cùng mệt mỏi, dù bụng trống rỗng nhưng vẫn mang theo cảm giác đói dựa vào nền đá lạnh mà ngủ thϊếp đi. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo của cậu, soi rõ ngũ quan tuấn mỹ an tĩnh.
Trong bóng tối, từ sau tán lá cây rậm rạp một con mắt nhìn chằm chằm vào người đang ngủ trước mặt.
Nhận thấy động tĩnh, thân hình Mục Ân lao ra như gió, há miệng cắn vào con rắn vàng bảy tấc còn muốn vùng vẫy nhưng đã bị móng vuốt mạnh mẽ đè lên đầu. Anh ta dùng lực và xé nó ra làm đôi ngay lập tức.
Toàn bộ quá trình chỉ phát ra một âm thanh nhẹ như lá rơi trong gió.../