Thiếu Niên Miêu Cương Hãm Hại Ta

Chương 3: Gặp mặt

Chờ thu xếp thỏa đáng, Tạ Tự Âm mang theo một đám người ra cửa.

Mưa xuân kéo dài ba ngày liên tiếp, nhuộm những hàng liễu đầu phố một màu xanh đậm, lộ ra một phần sinh khí mãnh liệt vương triều thời kỳ hoàng kim.

Thành Biện Kinh là nơi quan trọng nhất vương triều Đại Ung, đường phố rộng trăm bước, hai bên đường dựng hành lang, cửa hàng san sát nối tiếp nhau bày hoa quả mới nhất, cá tôm ba ba cua, vàng ngọc đồ chơi quý giá. Người qua đường lắc lư tới lui, chiêm ngưỡng cảnh tượng phồn vinh.

Xe ngựa đột ngột dừng lại, Tạ Tự Âm nghiêng về phía trước, suýt nữa mất thăng bằng.

Giọng nói mã phu truyền đến: “Làm càn, tên nhóc nhà ngươi từ đâu tới dám ngăn xe vương phủ?”

Thiếu niên khựng lại, một giọng nói trong trẻo sạch sẽ xuyên thấu qua tấm mành dày xe ngựa truyền vào bên tai: “Không dám.”

Toàn thân Tạ Tự Âm nổi da gà, giọng nói này...

Giọng nói này, dù có chết nàng cũng không bao giờ quên.

Nàng hất tung tấm rèm, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một thiếu niên đội nón có mành che mặt đen đứng giữa đường, một thân áo bào màu chàm dài đến dưới gối cách cổ chân ba tấc, tay áo bó; thắt lưng màu đỏ treo tua bạc; chân mang một đôi ủng da màu đen, mép giày thêu một vòng hoa cỏ không rõ hình thù, hai bên sườn treo hai sợi dây bạc kêu leng leng khi di chuyển.

Tay trái đeo một chiếc vòng bạc rộng, cổ tay phải đeo một chiếc vòng đỏ sậm, trong tay cầm một cây sáo.

Thấy Tạ Tự Âm đi ra, thiếu niên xoay tròn cây sáo hai vòng, ý vị không rõ ràng nói: “Quấy rầy Vân An quận chúa.”

“Đứng lại!” Thiếu niên nói xong tựa hồ muốn đi, Tạ Tự Âm lạnh giọng ngăn lại.

Tạ Tự Âm một thân váy dài nếp gấp phết đất thêu bằng sợi bạch kim như trăng, áo choàng viền biên màu xanh lúa mạch; trên đầu chải búi tóc bách hoa, dây lụa quấn tóc đính ngọc trai, trên cổ tay đeo vòng vàng ròng, trừ cái này ra không có điểm nào cầu kỳ.

Nhưng chính cách trang điểm đơn giản lại khiến nàng trông giống những bông hoa mùa xuân tỏa sáng trong nước, tươi đẹp quyến rũ.

Con ngươi thiếu niên đen nhánh tuyệt đẹp nhiều thêm một chút âm u, xuyên qua tấm màn đen tham lam hít thở hơi thở của Tạ Tự Âm, tựa như một hung thú mới thả ra l*иg giam. Nhưng giọng nói thiếu niên trước sau sạch sẽ dễ nghe, tẩm đầy ý cười: “Quận chúa muốn làm cái gì?”

Tạ Tự Âm đình chỉ hô hấp, đốt ngón tay dùng sức siết ván xe đến trắng bệch, giọng điệu lạnh lùng trước giờ chưa từng có: “Tháo màn che của ngươi xuống.”

Thiếu niên thưởng thức cây sáo trong tay, khẽ cười một tiếng: “Tại sao?”

Thanh Vô sửng sốt, kéo ống tay áo Tạ Tự Âm, thấp giọng nói: “Quận chúa?”

Tạ Tự Âm không để ý đến nàng, lặp lại một lần: “Tháo xuống.”

Thiếu niên cô độc thở dài, chậm rãi nói: “Tại hạ dung mạo xấu, khó gặp người.”