Hơn nữa, bởi khoảng cách giữa họ và hiện trường quá gần, khi phần thi thể tan nát kia rơi xuống, những giọt máu bắn thẳng về phía cô.
Một giọt máu đỏ thẫm… đã văng lên má cô.
Cứu tôi với.
Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy một vòng tay ấm áp ôm lấy mình.
Bùi Xuyên.
Không biết từ lúc nào, anh đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi đối diện, đi vòng qua và ôm lấy cô. Vòng tay ấy vững chãi như một bức tường thành, ngăn cách cô với nỗi sợ hãi xung quanh.
Anh nhẹ nhàng lau đi vệt máu trên mặt cô, giọng nói trầm ấm cất lên, như một lời ru dỗ dành:
“Đừng sợ, Mạt Mạt. Anh ở đây rồi, không sao cả… Anh sẽ luôn bảo vệ em.”
"Anh sẽ luôn bảo vệ em."
Những lời nói ấy vang vọng, xoa dịu từng thớ căng thẳng trong cơ thể cô.
Giang Mạt cảm thấy mình như bị cuốn vào một trạng thái mơ hồ. cô không rõ làm thế nào mình đã rời khỏi quán cà phê. Chỉ đến khi bừng tỉnh, cô đã thấy bản thân ngồi trong xe của Bùi Xuyên.
Cô đưa tay lên, khẽ chạm vào nơi vệt máu từng bám trên mặt mình. Nó đã được lau sạch.
Nhận thấy cử động của cô, Bùi Xuyên ngay lập tức giảm tốc độ, tấp xe vào lề đường. Anh quay sang, ánh mắt đầy quan tâm:
“Sao rồi, Mạt Mạt? Đã ổn hơn chút nào chưa?”
Giang Mạt quay lại nhìn Bùi Xuyên, cố gắng gượng một nụ cười, khẽ gật đầu:
“Khá hơn nhiều rồi. Chỉ là… lần đầu tiên nhìn thấy một cảnh tượng như vậy… thật đáng sợ.”
Bùi Xuyên đưa tay lên, đặt lên sau gáy cô, khẽ xoa nhẹ. Động tác ấy vừa dịu dàng lại vừa mang chút quyền uy, khiến cô cứng đờ, không thể phản kháng.
“Anh đã nói rồi." anh nói, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy kiên định. “Thế giới này giờ đây rất nguy hiểm. Dọn về ở với anh. Anh sẽ bảo vệ em.”
Nếu như ở quán cà phê, lời mời của anh còn mang chút dò hỏi thì lúc này, nó đã trở thành một mệnh lệnh không cho phép từ chối.
Trong lòng Giang Mạt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như có thứ gì đó không đúng. Nhưng hình ảnh kinh hoàng vừa rồi vẫn còn ám ảnh trong tâm trí, khiến cô không đủ sức để suy xét kỹ lưỡng về cảm giác này.
cô chỉ biết rằng, nếu phải sống một mình, nhìn thấy những điều như vừa rồi, có lẽ cô sẽ không thể chịu đựng nổi.
Giang Mạt khẽ gật đầu, đồng ý lời đề nghị của Bùi Xuyên.
Anh bảo buổi chiều vẫn còn công việc cần xử lý nên trước tiên sẽ đưa cô về nhà. Ngày mai, sau khi giải quyết xong mọi việc, anh sẽ quay lại cùng cô chuyển nhà.
Giang Mạt không có ý kiến gì, chỉ lặng lẽ nghe theo.
Nhưng khi cô vừa bước vào căn nhà của Bùi Xuyên, nhìn bóng anh khuất dần sau cánh cửa, chiếc điện thoại trong tay bất ngờ rung lên.
Một tin nhắn hiện ra:
“Quy tắc thứ hai: Sống một mình là an toàn nhất. Làm ơn, nhất định phải cư trú một mình, không được về nhà cùng bất kỳ ai."
Cơ thể Giang Mạt bỗng lạnh toát. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến cô không kiềm được mà run lên.
[Sống một mình là an toàn nhất?????]
Tại sao không nói sớm? Giờ cô đã ở trong nhà của Bùi Xuyên rồi.
Kinh hoàng ban đầu qua đi, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, bắt đầu phân tích tình huống trước mắt.
Đến giờ, cô đã nhận được hai tin nhắn từ một kẻ thần bí. Điều kỳ lạ là, cả hai tin nhắn đều mâu thuẫn hoàn toàn với những hành động của Bùi Xuyên.
Vậy nghĩa là, kẻ thần bí này và Bùi Xuyên đang ở hai chiến tuyến đối lập.
Kẻ thần bí đó rốt cuộc là ai?
Nội dung tin nhắn có đáng tin hay không?
Giang Mạt gõ một câu trả lời:
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nhưng đối phương không phản hồi.
Trong tình cảnh này, sự kiên nhẫn của cô dần cạn kiệt. Giang Mạt dứt khoát bấm gọi số điện thoại gửi tin nhắn.
Tiếng chuông không hề vang lên. Thay vào đó là một giọng nói lạnh lùng từ hệ thống tự động:
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không tồn tại…”
Trái tim cô bỗng như bị bóp nghẹt, nỗi sợ vừa nguôi ngoai lại cuộn lên mạnh mẽ.
Không tồn tại?
Nhưng làm sao số không tồn tại lại có thể gửi tin nhắn cho cô?
Giang Mạt đứng trước cửa nhà Bùi Xuyên, cảm giác như bị giam cứng tại chỗ. Tiến vào hay rút lui, cả hai đều khiến cô do dự.
Những hình ảnh kinh hoàng từ quán cà phê khi nãy hiện về rõ mồn một trong tâm trí cô. Bóng dáng gϊếŧ người và cái chết đầy ám ảnh kia… Ban đầu, cô tưởng nơi này sẽ là nơi trú ẩn an toàn nhưng giờ lại xuất hiện kẻ cảnh báo rằng ngay cả ở đây cũng đầy hiểm nguy.