Ở chân núi Đại Lương có một ngôi làng nhỏ.
Trong một căn nhà tranh xập xệ, Lạc Khê nằm trên chiếc giường cũ nát. Đã một ngày hai đêm kể từ khi cô xuất hiện ở nơi này. Nhìn lên qua lỗ thủng trên mái nhà, cô có thể thấy bầu trời đầy sao, hoàn toàn khác với khung cảnh hiện đại của thế kỷ 21 mà cô từng quen thuộc.
Không muốn chấp nhận thực tại này nhưng cũng chẳng có cách nào khác, Lạc Khê đành xoay người dậy. Từ góc nhà tranh, cô lấy hai củ khoai lang đã nảy mầm, ném vào đống lửa để nướng chín.
Ăn qua loa vài củ, Lạc Khê cẩn thận cất phần khoai lang còn lại rồi bắt đầu bận rộn dọn dẹp trong sân nhà.
Lạc Khê dùng những viên đá rơi vãi và đất sét để xây một bếp lò nhỏ. Chẳng mấy chốc, cô đã làm xong. Kéo thêm một ít cỏ khô, cô định mang lên mái nhà để lợp lại thì đột nhiên nghe tiếng bước chân từ xa vọng tới.
Lạc Khê nheo mắt, đặt bó cỏ xuống và quay mặt về phía cổng sân. Đúng như dự đoán, cánh cổng gỗ cũ kỹ lập tức bị đẩy mạnh ra. Một người phụ nữ lao vào với dáng vẻ hung dữ. Đó chính là Triệu thị. Vừa vào đến sân, bà ta liền lớn tiếng mắng chửi:
“Giỏi lắm cái đồ vô dụng kia, mày dám giả bệnh để trốn việc à? Mày còn sức nhảy nhót thì sao không về nhà mà làm việc hả?”
Lạc Khê sững người, khóe môi hơi nhếch lên. Đây... là bà nội của nguyên chủ sao? Sao lại quá đáng như vậy? Bị đuổi ra khỏi nhà rồi mà còn bắt người ta làm việc cho bà ta, lại còn mắng mỏ không ngừng thế này?
Lạc Khê vỗ nhẹ mấy cái lên quần áo đầy bụi, nhướng mày nhàn nhã đáp lại:
“Này, chẳng lẽ tổ mẫu bị mất trí nhớ? Mấy hôm trước chẳng phải chính tổ mẫu đã đuổi cháu ra khỏi nhà sao? Gần như đuổi thẳng tay còn gì."
Cô lườm nhẹ, trong lòng cười khẩy: [Làm bộ làm tịch tưởng cao sang lắm, hóa ra sợ cháu bệnh chết thì không lấy được hai lượng bạc sính lễ, đúng không?]
Nguyên chủ vốn đã bệnh nặng, lại bị chính bà nội mình bán với giá hai lượng bạc thì tức đến mức không chịu nổi mà quy tiên ngay lập tức.
Triệu thị không buồn để ý đến lời mỉa mai của Lạc Khê, vừa thấy cô đáp trả, bà ta càng giận dữ hơn, chỉ tay quát lớn:
“Nếu mày khỏe rồi thì lập tức dọn dẹp đồ đạc, một lát nữa đi theo Trương đồ tể. Hôm nay là ngày tốt để mày thành thân. Từ nay về sau mày là người nhà họ Trương, nghe rõ chưa?”
Lạc Khê bật cười lạnh lùng:
“Ha ha, tổ mẫu đùa vui thật đấy."
Cô khoanh tay, giọng bỗng trở nên sắc bén:
“Ai chẳng biết Trương đồ tể là kẻ vũ phu tàn nhẫn. Hai người vợ trước của hắn đều bị đánh đến chết cả rồi. Tổ mẫu muốn gả cháu đi hay thực ra là muốn đẩy cháu vào chỗ chết?”
Câu cuối cùng của cô trầm xuống, ánh mắt sắc lạnh như dao khiến Triệu thị thoáng run. Nhưng bà ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục gào lên:
“Mày là thứ phá của, có người chịu cưới là phúc đức ba đời của mày rồi. Còn dám kén cá chọn canh? Mau thay bộ hỷ phục này đi, chờ Trương đồ tể đến đón."
Nói xong, bà ta tiện tay quăng một chiếc tay nải rách rưới về phía Lạc Khê, trông như thể vừa vét ra từ xó bếp.
[Hừ, con nhỏ này từ khi sinh ra chắc chưa bao giờ được mặc đồ tử tế như vậy. Đợi nó thay xong, chắc phải đến lạy tạ ta mất.]
Lạc Khê vẫn giữ vẻ bình thản, cười nhạt:
“Hỷ phục? Cháu đâu có nói là cháu sẽ gả đâu?”
Cô thở dài, giọng đầy trào phúng:
“Mà nếu tổ mẫu đã muốn cháu gả chồng, vậy của hồi môn đâu? Cháu cũng không đòi nhiều, chỉ cần phần tài sản cha mẹ cháu để lại là đủ. Các vị trưởng bối không cần phải thêm thắt gì đâu."
Triệu thị tức đến xanh mặt, quát to:
“Cái gì? Mày còn dám đòi của hồi môn? Đồ vô dụng không biết xấu hổ. Có người cưới mày là nhờ phúc của nhà tao rồi, còn đòi hỏi này nọ? Tao nhổ vào mặt mày."
Bà ta nghiến răng nghiến lợi, tức đến độ muốn xông lên túm lấy Lạc Khê ngay lập tức.
“Con nhãi tai tinh, khắc chết cha mẹ mà còn không biết thân biết phận, lại dám đòi chia tài sản? Mày mơ đi.”
Lạc Khê mỉm cười, giọng điệu nhẹ bẫng nhưng không giấu được vẻ châm chọc:
“Không cho của hồi môn cũng được thôi."
Nghe vậy, Triệu thị liền sáng bừng cả mặt. Tưởng rằng Lac Khê đã chịu thỏa hiệp, bà ta lập tức giở giọng đắc ý, không quên tranh thủ đưa ra thêm yêu cầu:
“Đúng rồi, thế mới ngoan. Mau đi thay quần áo cho tử tế nhưng trước đó, trả lại cái khế đất hai mẫu ruộng mà trước đây mày lấy đi. Đất đai của nhà họ Lạc, không thể để cho người ngoài dùng được."