Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 6: Lần đầu tiên xếp hàng mua cơm hộp

Khi đến gần cổng Nam, Tô Thụy Hi nghĩ ngợi một lát rồi quyết định mua thêm một phần cơm chiên trứng để tối ăn. Dù biết rằng hâm nóng lại thì chắc chắn không thể ngon như vừa chiên nhưng ít ra vẫn giữ được đôi phần hương vị.

Vốn dĩ, Tô Thụy Hi là người vừa kén ăn vừa khó tính. Công việc bận rộn, áp lực lại lớn nên để tìm được món ăn vừa miệng đối với cô quả thật hiếm hoi. Nếu không phải vì vậy, cô chắc chắn sẽ không phí công mang đồ ăn để nguội ra hâm lại mà ăn.

Tô Thụy Hi rảo bước về phía quán "Cơm đi dạo di động". Nhưng vừa đến gần, cô chợt khựng lại. Ban đầu, cô còn nghĩ mình đi nhầm chỗ nhưng sau khi nhìn kỹ tấm biển, đúng là quán này không sai.

“...”

Khác hẳn với lúc giữa trưa, giờ đây trước quán là một biển người. Một hàng dài với đủ loại "đầu đen", chỉ nhìn thôi cũng biết sẽ mất kha khá thời gian để chờ đến lượt. Tô Thụy Hi bắt đầu do dự, bởi trong mắt cô, việc xếp hàng là một hành động lãng phí thời gian nghiêm trọng.

Ngay lúc này, cô suýt nữa đã quay gót, định trở lại bãi đỗ xe và lái xe về công ty.

Nhưng rồi, đôi chân cô như bị cột chặt tại chỗ. Trong đầu cô nghĩ đến tốc độ nấu ăn của bà chủ nhỏ – nhanh như chớp. Biết đâu chừng, chỉ cần chờ một lát là đã có phần cơm chiên trên tay?

Cuối cùng, sức hấp dẫn của đồ ăn ngon đã chiến thắng. Cô tự nhủ trong lòng: "Tôi chỉ chờ một chút thôi. Nếu hàng không nhích được mấy, tôi sẽ đi ngay."

Tô Thụy Hi hoàn toàn không ngờ rằng, tình yêu của mình dành cho cơm chiên trứng của Tiểu Than Tử lại là nguyên nhân chính khiến quán nhỏ này đông đúc như thế. Nếu không phải cô “rỉ tai” cho cô y tá thì cô y tá cũng chẳng truyền tai đồng nghiệp của mình. Và rồi hiệu ứng lan truyền này chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, kéo cả một đám người ùn ùn tìm đến.

Một phần cơm chiên trứng giá 20 đồng, thoạt nghe thì hơi đắt và tưởng chẳng ai mua. Nhưng thực tế, càng nhiều người mua thì tâm lý “đám đông” lại càng được khơi dậy. Lại thêm những vị khách ăn tại chỗ, ngồi bên bàn ghế nhỏ của Tiểu Than Tử, vừa ăn vừa xuýt xoa khen ngon. Họ đúng thật là những tấm biển quảng cáo sống động, chỉ cần mùi thơm thôi cũng đã đủ khiến người khác phải tò mò.

Thế là nhiều người từ chỗ “Cái gì? Cơm chiên trứng giá 20 đồng? Đúng là chặt chém, ta thà không mua." bỗng chốc chuyển thành “Ơ? Cơm chiên trứng giá 20 đồng mà thơm thế này à? Chắc ta phải thử xem sao."

Tô Thụy Hi vốn dĩ đứng cuối hàng nhưng chỉ một lát sau, phía sau cô lại xuất hiện thêm vài người. Cô chờ một lúc thì bắt đầu do dự. Dù gì hàng trước mặt vẫn còn dài, liệu có nên bỏ cuộc? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đã đứng chờ lâu thế rồi, giờ bỏ đi thì thật không nỡ.

Tô Thụy Hi thừa nhận rằng mình đã rơi vào chiếc bẫy “tâm lý không thể bỏ cuộc giữa chừng.” Theo lý mà nói với tính cách cảnh giác cao độ của cô, cô phải lập tức rút lui. Nhưng cô cũng hiểu rõ cơm chiên trứng này ngon thế nào. Cuối cùng, sau một hồi cân nhắc, cô vẫn quyết định ở lại.

May mắn thay, Tôn Miểu không làm cô thất vọng. Bà chủ nhỏ nấu ăn nhanh thoăn thoắt, chỉ trong khoảng 20 phút đã đến lượt Tô Thụy Hi. Dẫu vậy, trong mắt Tô Thụy Hi, thời gian chờ đợi vẫn là quá dài. Hai mươi phút – khoảng thời gian mà trước đây cô tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ ra để xếp hàng, thậm chí chẳng thèm nghĩ tới chuyện đứng đợi.

Bản thân cô vốn chẳng phải dạng người mê ăn uống đến phát cuồng. Đồ ăn ngon đến mấy, cùng lắm cũng chỉ thế thôi, chứ không đáng để cô phí mất hai mươi phút quý giá của đời mình để đứng chờ.

Ấy thế mà hôm nay, cô lại chịu nhẫn nhịn xếp hàng như thế.

Điều kỳ lạ là, khi nhìn thấy cô lão bản nhỏ, mọi sự khó chịu hay bực bội trong lòng Tô Thụy Hi vì phải chờ đợi bỗng dưng bay biến hết.

Trước mặt cô là một tiểu lão bản với nụ cười rạng rỡ. Đầu tiên, cô ấy lau sạch bệ bếp và chảo một cách cẩn thận, nước bẩn và rác rưởi đều được gom gọn và bỏ vào thùng rác riêng. Khi quay sang Tô Thụy Hi, nụ cười trên môi cô ấy lại càng tươi hơn.

Tô Thụy Hi nhận ra, đôi mắt của cô lão bản nhỏ cong cong khi cười, ánh nhìn trong veo và tràn đầy sức sống. Dù đeo chiếc khẩu trang trong suốt chuyên dụng, cô ấy vẫn để lộ chút xíu răng nanh đáng yêu khi cười.

Tô Thụy Hi không có răng nanh, những người quanh cô cũng chẳng ai có. Từ nhỏ, cô đã được niềng răng để có một hàm răng thẳng tắp hoàn hảo và những người xung quanh cô cũng vậy. Kiểu răng nanh hơi "không quy tắc" kia đáng lẽ là điều mà cô không thích. Ấy vậy mà trên khuôn mặt của bà chủ nhỏ, chúng lại làm tăng thêm nét đáng yêu và khiến nụ cười của cô ấy rạng rỡ hơn.

Tô Miểu vừa cười vừa nói với cô:

“Ủa, không phải chị mới mua một phần hồi sáng sao? Chưa ăn no à? Thôi để em làm thêm cho chị một phần nữa nha. Lần sau chị ghé, em sẽ cho thêm topping miễn phí luôn."

“……” Thôi, khỏi cần, bụng Tô Thụy Hi đâu lớn tới mức đó.

Nghe tiểu lão bản nhỏ nói thế, Tô Thụy Hi chỉ lắc đầu, trong lòng lại cảm thấy vui vui. Rõ ràng cô ấy nhớ được mình vừa mua một phần hồi trưa, đúng là để ý thật. Tô Thụy Hi lần này rất thẳng thắn: “Không cần làm thêm đâu, tôi mua để tối ăn. Cứ làm như trước, đóng gói giúp tôi.”

Cô vừa nói xong, tiểu lão bản nhỏ hơi ngẩn người ra một chút, rồi như theo phản xạ, nhắc nhở: “Đồ ăn để hâm nóng lại thì không ngon đâu…”

“Không sao, cứ làm đi.”

Dứt lời, Tô Thụy Hi không để cho cô ấy có cơ hội từ chối, quét mã trả tiền ngay tại chỗ, chuyển đúng hai mươi đồng. Tiếng "ting" báo thanh toán thành công vang lên, Tôn Miểu chỉ đành bắt tay vào làm phần cơm chiên trứng cho cô khách quen này.

Như thường lệ, tốc độ của Tôn Miểu phải nói là nhanh như chớp. Cơm chiên trứng vốn dĩ là món dễ làm, thêm vào đó, cô lão bản nhỏ này tay nghề đã quá quen thuộc, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn cả đầu bếp chuyên nghiệp. Tuy nhanh là thế nhưng chất lượng món ăn thì không cần bàn cãi.

Chẳng mấy chốc, Tôn Miểu đã chiên xong phần cơm, bỏ vào hộp rồi đóng gói cẩn thận giao cho Tô Thụy Hi. Nhận hộp cơm từ tay Tôn Miểu, Tô Thụy Hi chuẩn bị rời đi thì bất ngờ nghe tiểu lão bản hỏi bâng quơ: “Ngày mai chị có ghé nữa không?”

Tô Thụy Hi hơi khựng lại, rồi đáp gọn lỏn: “Chưa biết.”

Thật ra, cô định bụng ngày mai vẫn sẽ ghé nhưng không chắc có ăn thêm cơm chiên trứng hay không. Dù món ngon đến mấy, ăn mãi cũng chán, chẳng thể ngày nào cũng ăn một món được.

Tô Thụy Hi bước đi khuất dần, còn Tôn Miểu định bụng ngắm nhìn bóng dáng cô khách một chút. Nhưng khách mới đã chen chân vào ngay lập tức. Tôn Miểu vẫn giữ nụ cười trên môi, nhẹ nhàng bảo vị khách đợi một lát. Lau chùi chảo sạch bóng xong, cô nhanh chóng bắt đầu phần cơm chiên mới.

Hôm nay khách đông hơn hẳn ngày thường. Ban đầu, Tôn Miểu chỉ chuẩn bị một lượng cơm vừa đủ, nào ngờ vừa mới tới hai giờ chiều, nguyên liệu đã hết sạch. Mặc dù lúc này không còn là giờ cơm chính, hàng dài người xếp hàng vẫn nối đuôi nhau chờ trước quầy của cô.