Tôn Miểu vừa tỉnh dậy đã phát hiện mình xuyên không. Chuyện này thật ra chẳng có gì đáng ăn mừng, bởi vì cô vốn chẳng hề muốn xuyên không chút nào.
Trước khi xuyên, tuy là cô nhi nhưng Tôn Miểu sống ổn định với công việc kinh doanh nhỏ của mình là một tiệm bán đồ ăn sáng.
Dù hơi vất vả nhưng buổi chiều lại được nghỉ ngơi. Hơn nữa, tiền kiếm được cũng đủ rủng rỉnh.
Dựa vào đà phát triển này, chỉ cần cố gắng thêm mười năm nữa, Tô Miểu hoàn toàn có thể thoải mái nghỉ ngơi và tận hưởng cuộc sống.
Thế nhưng vì lý do nào đó mà Tôn Miểu lại xuyên không. Có lẽ do ông trời thấy cô mở quán ăn sáng quá hợp với “bàn tay vàng” của mình. Đúng vậy, Tôn Miểu được tặng một cái bàn tay vàng.
Nhưng nói thật, khoảnh khắc xuyên không, Tôn Miểu chỉ muốn quay về chết quách đi cho rồi. Nơi cô tới nghèo đến mức khiến người ta phát khóc - đúng nghĩa đen.
Tôn Miểu đang sống trong một căn phòng trọ nhỏ xíu, tiền thuê mỗi tháng chỉ 600 tệ. Xung quanh toàn hàng xóm náo loạn, trẻ con thì khóc la, đánh lộn ầm ĩ. Cuộc sống như vậy còn chẳng bằng lúc trước.
May mắn thay, hệ thống thần kỳ xuất hiện kịp thời tặng cô “bàn tay vàng” - một hệ thống bày quán tùy cơ.
Chỉ là sau khi đọc xong phần giới thiệu của hệ thống, Tôn Miểu bật thốt: “Ôi giời, thế này thà tự mở tiệm ăn sáng còn hơn."
Cái gọi là hệ thống bày quán tùy cơ, nghĩa là mỗi ngày cô phải tìm một địa điểm khác nhau để mở quán. Hệ thống sẽ chuẩn bị công thức và thực đơn mỗi ngày cho cô, thậm chí còn dạy cô nấu ăn qua một không gian đặc biệt.
Nhưng ngoài ra, tất cả những thứ khác - từ củi, gạo, mắm, muối, tương, dấm, trà cho đến bát đũa dùng một lần đều phải tự chuẩn bị.
Nhìn tài khoản ngân hàng chỉ còn đúng 1.000 tệ, Tôn Miểu chẳng còn cách nào khác ngoài cắn răng nhận nhiệm vụ đầu tiên vào ngày mai.
[Đinh! Ký chủ thân mến, chào ngài. Đây là nhiệm vụ bày quán đầu tiên của ngài: Vào lúc 8 giờ sáng đến 8 giờ tối ngày mai, hãy đến bệnh viện thành phố, cổng phía tây, dưới chiếc đèn đường thứ hai bên cạnh bảng số nhà số 3 khu phía nam. Món ăn là Cơm chiên trứng. Là nhiệm vụ dành cho người mới, yêu cầu bán ít nhất một suất. Lưu ý: Thời gian thực hiện nhiệm vụ kéo dài một ngày].
Tôn Miểu lập tức giơ tay hỏi:
“Thế nếu bị quản lý đô thị tóm thì sao?”
Câu hỏi này vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức cô chẳng còn tâm trí để "xỉa xói" vào việc hệ thống giao nhiệm vụ 8 giờ sáng bắt đầu bày quán, lúc mà chẳng ai muốn ăn.
Chưa kể, làm việc từ 8 giờ sáng tới 8 giờ tối đúng là “vượt quá nhân tính." Còn vị trí bày quán thì sao? Chính xác đến từng chi tiết, phải là ngay dưới chiếc cột đèn thứ hai kia. Tôn Miểu thầm nghĩ: “Rốt cuộc là ai sẽ ăn cơm chiên trứng vào giờ này đây?”
Điều này làm cô không khỏi nhớ đến những lần bày quán trước đây. Hồi đó, Tôn Miểu cũng từng thử sức với nghề bán hàng rong, nhưng kết quả là bị đội quản lý đô thị tịch thu không ít lần. Cứ nghĩ đến cảnh ấy, Tôn Miểu cảm thấy vấn đề này cần được xem xét vô cùng nghiêm túc.
Hệ thống, dường như nhận ra sự bức xúc trong lòng nàng, suy nghĩ một chút rồi trấn an:
[Xin ký chủ yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ giấy phép bày quán. Tuyệt đối không để xe bán hàng của ký chủ bị tịch thu.]
Nghe vậy, Tôn Miểu mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chuẩn bị những thứ cần thiết. Dẫu vậy, có vài món đồ cô muốn mua nhưng chẳng đủ tiền. Cũng may, hệ thống đặc biệt "hào phóng" thả từ trên trời xuống một chiếc xe bán hàng lưu động sang chảnh. Bên trên xe, mọi trang thiết bị cần thiết đều sẵn sàng: một nồi cơm điện khổng lồ và một chiếc tủ lạnh to tướng.
Tôn Miểu vừa nhìn đã cảm thấy cực kỳ hài lòng. Cô vội vã mua vài nguyên liệu cơ bản, đem về cất lên xe rồi khóa cẩn thận, sau đó quay lại phòng trọ để bắt đầu “tiết học” từ hệ thống: “Làm thế nào để chiên cơm chiên trứng."
Thoạt đầu, Tôn Miểu nghĩ việc làm cơm chiên trứng chắc chắn chẳng có gì khó. Ai ngờ cô bị hệ thống nhốt trong không gian luyện tập suốt... ba tháng mới học thành công. May mà thời gian trong hệ thống không trôi giống bên ngoài, chứ không thì chủ nhà đã báo cảnh sát tìm mất rồi.
Rời khỏi không gian hệ thống, việc đầu tiên cố làm là tự tay nấu một đĩa cơm chiên trứng để thưởng thức.
Đừng đùa, ngon thật sự!!!
Ăn no xong, Tôn Miểu cảm thấy mình chính là nữ thần cơm chiên trứng.
Dù vậy, cơm chiên trứng ngon nhất là nhờ vào “cơm để qua đêm”, chứ cơm mới nấu không tạo ra được cái hương vị đặc trưng ấy. Vì vậy, để chuẩn bị cho nhiệm vụ bày quán sáng mai, Tôn Miểu nhanh chóng nấu một nồi cơm lớn, rồi cất hết vào tủ lạnh bảo quản.
Cơm chiên trứng chuẩn vị, nhất định phải dùng cơm để qua đêm là bí quyết sống còn đấy.
Tôn Miểu tràn đầy tự tin. Bản thân cô vốn là một người lạc quan, dễ tính, nên dù xuyên không sang thế giới mới, cô vẫn có thể thoải mái đi ngủ một giấc ngon lành.
Chỉ là, nói vậy thôi chứ đến tối lại khó ngủ. Lăn qua lăn lại mãi, cô bèn quyết định “đàm phán” với hệ thống, đề nghị đổi bảng hiệu cho chiếc xe bán hàng của mình.
Sau một hồi thảo luận căng thẳng, “Cơm đi dạo di động” chính thức ra đời, sáng loáng và đầy kiêu hãnh.