Sau Khi Trọng Sinh Ta Đọc Được Tâm Nữ Xuyên Qua, Ngồi Ổn Ở Đông Cung

Chương 25: Không ngừng cảnh báo

Ánh mắt Nạp Lan Húc nhìn Tiết Mộng Kiều càng thêm thất vọng, ngữ khí cũng lạnh lùng hơn: “Dù Thái Tử Phi và Cô có cử chỉ thân mật nào, đó cũng là danh chính ngôn thuận, không thể coi là thất lễ.”

Tiết Mộng Kiều dường như bị lời nói của Nạp Lan Húc làm cho kinh ngạc, nhất thời im lặng không nói.

Nạp Lan Húc vốn đã chuẩn bị tinh thần cho một trận bão táp mới, nhưng thấy đối phương đột nhiên im thin thít, trong lòng không khỏi có chút bất an.

Ngay khi hắn thầm kiểm điểm xem lời mình nói có hơi quá đáng hay không, thì Tiết Mộng Kiều bộc phát ra tiếng thét chói tai kinh người hơn, lẫn lộn giữa tiếng khóc nức nở đầy uất ức và những lời chửi rủa phẫn nộ.

“Đồ tra nam! Kẻ phụ bạc! Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy! Ngươi có biết mình đang nói gì không? A a a a! Chẳng lẽ mắt ngươi mù rồi không thấy con bạch liên hoa kia đang giả vờ diễn kịch sao? Chuyện ma quỷ của nàng mà ngươi cũng tin? Ngươi là quá ngây thơ hay quá ngu ngốc vậy! Ta thật muốn bổ đôi đầu ngươi ra xem bên trong là óc hay là đậu hũ!”

“A a a a! Ngươi mới bị chút mật ngọt dụ dỗ đã không chịu nổi, còn nói nhất sinh nhất thế nhất song nhân? Đồ lừa đảo! Ngươi đúng là kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm, thay lòng đổi dạ, bội tình bạc nghĩa, trăng hoa vô độ, đứng núi này trông núi nọ, ếch ngồi đáy giếng, đồ đại móng heo! Lúc trước ta đúng là mù quáng mới tin lời ngươi, còn mơ tưởng nhất sinh nhất thế nhất song nhân với ngươi? Đúng là gặp quỷ!”

“Mau viết cho ta một tờ hưu thư! Ta muốn dục hỏa trùng sinh! Lão nương ta là sinh viên xuyên không từ thế kỷ 21, vừa xinh đẹp vừa thông minh, chẳng lẽ không hạ gục được mấy ngườu cổ đại các ngươi sao? Ra khỏi Đông Cung, ta sẽ được vạn người ngưỡng mộ, trai tráng cường tráng tha hồ ta lựa chọn! Nói cho ngươi biết Nạp Lan Húc, ta rời khỏi ngươi vẫn sống tốt, vẫn hô phong hoán vũ, vẫn xinh đẹp rạng ngời!”

Tiết Mộng Kiều tức giận đến mặt mày biến sắc, nước miếng văng tung tóe, chẳng còn hình tượng nữ thần vạn người mê thường ngày, chẳng khác nào một phụ nhân chanh chua đang chửi rủa.

Nạp Lan Húc thân là trữ quân, ngày thường tiếp xúc đều là quý tộc vương tôn, ngôn hành cử chỉ đều tao nhã đúng mực. Ngay cả cung tỳ thái giám hầu hạ hắn cũng được tuyển chọn kỹ càng, lễ nghi quy củ không hề sai sót.

Hắn đã bao giờ chứng kiến kiểu la lối chửi rủa thô tục này, suýt chút nữa thì kinh hãi rớt cả tròng mắt, cằm cũng suýt chút nữa trật khớp.

Tiết Mộng Kiều được Nạp Lan Húc nuông chiều quen rồi, căn bản không ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, vẫn tiếp tục la lối, tiếng cảnh cáo của hệ thống lại một lần nữa vang lên, gần như muốn vỡ loa.

“Cảnh cáo! Cảnh cáo! Độ hảo cảm của nam chủ với ký chủ lại giảm 5%, hiện tại tụt xuống 85%, không còn đạt mức thâm ái. Xin ký chủ lập tức dừng la lối! Xin ký chủ lập tức dừng la lối! Xin ký chủ lập tức dừng la lối!”

Tiết Mộng Kiều đang tức giận, làm sao nuốt trôi cục tức này: “Phiền chết đi được! Nói một lần là đủ rồi, ta không có điếc!”

“Cảnh cáo! Cảnh cáo! Giá trị tức giận của nam chủ tăng vọt! Ký chủ xin cẩn thận! Ký chủ xin cẩn thận! Ký chủ xin cẩn thận!” Hệ thống dường như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mỗi lần cảnh cáo đều lặp lại ba lần.

Tiết Mộng Kiều khinh thường, chưa kịp cãi lại với hệ thống thì…

“Bốp!” Nạp Lan Húc dùng một cái tát vang dội chứng minh lời cảnh cáo của hệ thống không hề vô căn cứ.