Nạp Lan Húc đã không muốn chạm vào Sở Khanh, đương nhiên càng không thể đổ tiếng xấu không trinh tiết lên người nàng.
Hắn chỉ hơi do dự: Thì ra ngủ trên giường còn phải chịu trách nhiệm xử lý vấn đề lạc hồng. Nếu biết vậy, có lẽ hắn nên cân nhắc ngủ dưới đất.
"Những chuyện nhỏ này vốn nên do thϊếp thân xử lý, nhưng liên quan đến chuyện tình cảm của điện hạ và Tiết cô nương, thϊếp phải tránh hiềm nghi." Sở Khanh chính nghĩa nghiêm nghị, thành khẩn nói: "Nếu khăn dính máu của thϊếp, sau này Tiết cô nương hỏi đến, điện hạ dù có miệng cũng không nói rõ được!"
Nạp Lan Húc thấy nàng nói có lý, liền rút con dao găm nạm ngọc bên hông ra, chuẩn bị rạch ngón tay.
"Điện hạ khoan đã." Sở Khanh lại ở bên cạnh nhắc nhở: "Nếu bị thương ở ngón tay, ngày mai bị cung nhân hầu hạ phát hiện, sẽ khó tránh khỏi những lời bàn tán thị phi.”
Nạp Lan Húc thân là Thái tử, thân thể dù chỉ sứt mẻ một chút cũng là trọng tội, những người hầu hạ bên cạnh khó tránh khỏi liên lụy.
Nạp Lan Húc gật đầu, liền xắn tay áo lên, rạch một đường trên cánh tay.
Máu tươi lập tức từ vết thương rỉ ra, nhỏ xuống ga giường, thấm ướt chiếc khăn trắng bên dưới.
Chiếc khăn đã dính máu, coi như tân lang đã hoàn thành nhiệm vụ đêm tân hôn.
Sở Khanh tiến lên, nhanh chóng cầm máu, thoa thuốc rồi băng bó cho hắn, động tác thuần thục như nước chảy mây trôi.
Nạp Lan Húc nghi hoặc nhìn nàng: “Ngươi hiểu y thuật?”
“Thϊếp thân từng đọc qua sách y, chỉ biết chút ít thôi.” Sở Khanh khiêm tốn đáp, đồng thời nhanh nhẹn băng bó xong.
Nạp Lan Húc nhìn lớp băng trắng tinh tươm trên cánh tay, ánh mắt thêm vài phần nghi ngờ: “Ngươi đã sớm chuẩn bị để băng bó vết thương cho cô?”
“Trong hồi môn của thϊếp có thuốc trị thương và vật liệu băng bó, nên rất tiện lợi.” Nàng khẽ cười, hoàn toàn không lộ vẻ chột dạ.
Nạp Lan Húc định nói gì đó, nhưng cơn buồn ngủ đã ập đến, mí mắt hắn nặng trĩu, sắp không mở nổi.
Hắn phất tay với nàng: “Cô… muốn nghỉ ngơi.”
Khi đã nằm xuống giường, hắn vẫn không quên dặn dò: “Đợi Tật Phong trở về, nhớ gọi cô dậy.”
“Điện hạ cứ an tâm nghỉ ngơi, mọi việc còn lại thϊếp thân sẽ lo liệu chu toàn.” Sở Khanh đáp lời.
Nạp Lan Húc tự cởi đai áo và hỉ bào. Nữ nhân kia chỉ đứng bên cạnh nhìn hắn với vẻ mặt thành thật, hoàn toàn không có ý định hầu hạ.
Hắn bĩu môi, biết nàng cố ý giữ khoảng cách, cũng không trách cứ gì.
Tự mình cởi y phục rồi nằm xuống, dù vẫn còn lo lắng cho Tiết Mộng Giao, nhưng hắn cũng không thể chống lại cơn buồn ngủ, lại ngáp dài một tiếng.
Chưa kịp dặn dò thêm lần nữa với nữ nhân đang ngủ dưới đất kia “nhớ báo cáo tình hình của Giao Giao cho cô”, hắn đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Đến khi Nạp Lan Húc đã say giấc, Tật Phong trở về.
“Bẩm chủ tử, thái y đã vào Hàm Giao Các, đang chữa trị cho Tiết cô nương.” Tật Phong báo cáo từ ngoài cửa, giọng nói trầm thấp nhưng đầy nội lực, hẳn là đã dùng nội công truyền âm.
Hàm Giao Các chính là nơi ở của Tiết Mộng Giao, tên gọi cũng có chữ “Giao”, hẳn là do Nạp Lan Húc đặc biệt đặt cho nơi này.
Sở Khanh bình thản nói: “Điện hạ đã nghỉ ngơi, đừng đến quấy rầy ngài ấy nữa. Ngươi phụ trách giám sát tình hình của Tiết cô nương, có vấn đề thì lại đi mời thêm một thái y nữa.”
Bên ngoài im lặng một hồi lâu, mới nghe thấy Tật Phong trả lời: “Vâng, thuộc hạ tuân theo khẩu dụ của Thái tử phi.”
Sau khi đuổi Tật Phong đi, Sở Khanh cởi bỏ bộ phượng quan hà phi nặng nề và lộng lẫy, xõa búi tóc, nằm xuống chăn đệm trải trên đất, nàng nghe thấy tiếng ngáy đều đều của Nạp Lan Húc từ trên giường vọng xuống.
Khóe miệng nàng khẽ cong lên, biết rằng trà an thần nàng cho hắn uống đã có tác dụng.
Đêm nay hắn nhất định sẽ ngủ say như chết, đừng nói là Tiết Mộng Giao đau bụng, cho dù trời có sập xuống chắc cũng không đánh thức được hắn.
Kiếp trước, nhờ tinh thông dược lý, nàng ngay cả tên điên như Lê Vương Nạp Lan Hạo cũng có thể thu phục được, huống chi là một Thái tử như Nạp Lan Húc, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
So với Nạp Lan Hạo, sự uy hϊếp của Nạp Lan Húc chẳng đáng là gì.
Đêm tân hôn này, Sở Khanh không cần phải nơm nớp lo sợ, đi trên băng mỏng như kiếp trước, cuối cùng nàng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.