“Kẻ thất phu vô tội, chỉ vì giữ ngọc quý mà mang tội, Tiết cô nương vô tội biết nhường nào. Nàng chỉ là quá xuất sắc, được Thái tử thêm vài phần sủng ái mà thôi. Trớ trêu thay, sự sủng ái của Thái tử lại quá phô trương, vậy mà lại biến một cô nương vô tội thành hồng nhan họa thủy làm hại đất nước, khiến cho Hoàng đế và Hoàng hậu hận không thể trừ khử nàng cho nhanh.”
Từng lời, từng tiếng, chẳng chút khách khí trách cứ Nạp Lan Húc, nàng đem hết thảy khổ sở mà Tiết Mộng Giao gánh chịu đổ lên đầu hắn.
Nạp Lan Húc vốn đọc thông kinh sử, chẳng phải kẻ ngang ngược càn quấy.
Chỉ là nửa đời trước hắn sống khuôn phép bao nhiêu, từ khi gặp Tiết Mộng Giao, hắn liền trở nên khác thường bấy nhiêu, tựa như vị kỳ nữ ấy đã khơi dậy hết thảy sự phản nghịch bị kìm nén trong huyết quản hắn.
Vì Tiết Mộng Giao, hắn chẳng tiếc cùng Đế hậu bất hòa, chẳng tiếc đối địch với cả thiên hạ, dường như chỉ có như vậy mới chứng minh được tình yêu của hắn dành cho Tiết Mộng Giao thuần khiết và nồng nhiệt đến nhường nào.
Sở Khanh chưa từng nghi ngờ tình cảm của hắn dành cho Tiết Mộng Giao, cũng chẳng hề oán thán nửa lời.
Nàng chỉ thiện ý nhắc nhở hắn: Sự sủng ái quá mức phô trương của hắn dành cho Tiết Mộng Giao, chỉ e sẽ liên lụy đến đối phương, chuốc lấy họa sát thân cho người hắn tâm tâm niệm niệm.
Trong động phòng nhất thời tĩnh mịch vô cùng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng lách tách của hoa nến cháy.
Một hồi lâu sau, Nạp Lan Húc mới lên tiếng: “Có phải phụ hoàng cùng mẫu hậu sai ngươi đến làm thuyết khách chăng? Nếu ngươi dám làm điều gì bất lợi cho Giao Giao, cô quyết không tha!”
Đối diện với sự bức bách của Nạp Lan Húc, Sở Khanh chẳng hề để tâm, trái lại nàng một lòng nghĩ cho hắn.
Nàng ôn tồn khuyên nhủ: “Thϊếp thân tuy là do Hoàng thượng tứ hôn, nhưng đã gả cho Thái tử điện hạ, lẽ đương nhiên phu thê đồng lòng, một vinh cùng vinh, một tổn cùng tổn. Huống chi phu xướng phụ tùy, thϊếp thân gả vào Đông cung, hết thảy suy nghĩ, hành động đều vì điện hạ mà thôi.”
“Điện hạ sủng ái Tiết cô nương, thϊếp yêu ai yêu cả đường đi, dốc lòng bảo vệ nàng ấy chu toàn. Nếu Tiết cô nương chẳng may gặp chuyện, Thái tử điện hạ đau khổ khôn nguôi, thϊếp thân cũng chẳng còn đường sống!”
“Thϊếp thân cũng vừa nghe từ điện hạ việc phụ hoàng mẫu hậu phái người ám sát Tiết cô nương. Thật chẳng ngờ sự tình lại đến nông nỗi này, thực lòng lo lắng cho an nguy của Tiết cô nương. Nếu điện hạ thật tâm vì nàng ấy, xin hãy nghe thϊếp một lời.”
Nạp Lan Húc nghe Sở Khanh phân tích hợp tình hợp lý, cơn giận dần tiêu tan, cũng thu lại vẻ sắc bén, khôi phục vẻ điềm đạm thường ngày.
Thực ra hắn hiểu rõ việc Đế hậu phái người ám sát Tiết Mộng Giao phần nhiều chẳng liên quan đến Sở Khanh, tân thê của hắn, nhưng hắn chẳng kìm được mà trút giận lên nàng.
“Thôi vậy!” Hắn phẩy tay áo, ngồi xuống ghế trước án thư, miễn cưỡng nói: “Cô tạm tin ngươi một lần, ngươi nói xem, cô phải làm sao mới bảo toàn được tính mạng cho Giao Giao?”
Sở Khanh chính là chờ đợi câu nói này.
Nàng khẽ mỉm cười, ôn tồn nói: “Rất đơn giản, điện hạ chỉ cần bớt sủng ái Tiết cô nương một chút là được!”
Chẳng đợi Nạp Lan Húc nói lời khó nghe, nàng lại nói thêm: “Chẳng phải bảo điện hạ thực sự bớt yêu nàng ấy, mà là giả vờ một chút.”
Ánh mắt Nạp Lan Húc khẽ động, dù sao cũng là trữ quân một nước, trí tuệ chẳng hề tầm thường. Trước đây là do tình ái che mờ lý trí, chẳng biết nên sủng ái Tiết Mộng Giao ra sao cho phải.
Nay sự tình đã đến mức Đế hậu coi Tiết Mộng Giao như cái gai trong mắt, hận không thể trừ khử cho xong, hắn đã nhận thức được nguy hiểm.