Đích tỷ từ bỏ thân phận Thái tử phi, quyết ý đổi gả cho Lệ Vương tàn bạo, Sở Khanh liền biết, tỷ ấy cũng đã trọng sinh rồi.
Thánh chỉ tứ hôn ban xuống phủ Thừa tướng, trên dưới một nhà đều xôn xao bàn tán.
Thừa tướng Sở Hành Trung quyền khuynh triều dã, lại thêm Sở gia nhiều đời phụ tá hoàng thất, thụ ân sâu dày, liên tiếp xuất hiện ba vị hoàng hậu. Nữ nhi Sở gia vốn định sẵn sẽ trở thành quốc mẫu Thiên Thịnh, mẫu nghi thiên hạ.
Nhưng ai ngờ tới, nhị tiểu thư Sở Khanh xuất thân thứ nữ, vốn chẳng được coi trọng trong phủ Thừa tướng, lại được sách phong làm Thái tử phi, còn đích trưởng nữ Sở Tiêm Dao, được nâng niu chiều chuộng như trân bảo, lại phải gả cho Lệ Vương.
“Muội muội, hẳn là muội rất kinh ngạc phải không?” Sở Tiêm Dao che miệng cười khẽ, giọng điệu như ban ơn mà nói: “Từ nhỏ đến lớn, có thứ gì tốt đẹp đều là của tỷ cả. Lần này, tỷ đây nhường lại cho muội.”
Sở Khanh nghe được lời ấy của Sở Tiêm Dao, thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Từ nhỏ đến lớn, trong phủ có gì tốt đẹp đều thuộc về Sở Tiêm Dao, bao giờ đến lượt nàng được hưởng?
Chẳng qua bởi kiếp trước Sở Tiêm Dao gả cho Thái tử mà không có kết cục tốt đẹp, còn Sở Khanh gả cho Lệ Vương lại được hưởng vinh hoa, làm mẫu nghi thiên hạ. Nay sống lại một đời, Sở Tiêm Dao liền tranh đoạt đổi gả cho Lệ Vương, rồi quay sang làm ơn với Sở Khanh, thật là vừa chiếm tiện nghi vừa khoe khoang.
Sở Khanh thân là thứ nữ Sở gia, di nương mất sớm, phụ thân hờ hững, nàng ở Sở phủ chẳng khác nào người vô hình.
Kiếp trước Sở Tiêm Dao muốn gả cho Thái tử, Sở Khanh chỉ đành chấp nhận Lệ Vương.
Kiếp này Sở Tiêm Dao đã giành trước Lệ Vương, Sở Khanh chỉ còn cách tiếp nhận Thái tử, từ đầu đến cuối nàng đều không có quyền lựa chọn.
Chẳng ai hỏi nàng có nguyện ý hay không, có hài lòng hay không.
Ý nguyện của nàng xưa nay vẫn là điều chẳng đáng bận tâm.
“Đích tỷ nhất quyết đổi gả cho Lệ Vương, dùng hết tâm tư cầu xin phụ thân vào cung diện kiến thánh thượng, cuối cùng cũng đạt được ý nguyện. Giờ lại nói là tự mình chủ động nhường đồ tốt cho muội? Lời lẽ bất nhất như vậy, thật khiến người ta buồn cười.” Sở Khanh không định tiếp tục dung túng cho nàng ta, không chút khách khí vạch trần bộ mặt giả tạo kia.
Sở Tiêm Dao vốn muốn làm một việc thuận nước đẩy thuyền để lấy lòng người, nào ngờ lại bị bẽ mặt, không khỏi tức giận: “Nếu không phải ta nhường ngươi, vị trí Thái tử phi sao đến lượt một thứ nữ như ngươi? Ngươi không biết cảm ơn, ngược lại còn nói lời châm biếm để chèn ép ta, quả là đồ vong ơn bội nghĩa!”
Dù cho kiếp này nàng ta đã từ bỏ Thái tử, nhưng vẫn không khỏi đỏ mắt ghen tị với việc thứ muội có thể ngồi lên vị trí tôn quý kia, trong lòng vô cùng khó chịu.
Trong phủ Thừa tướng chỉ có hai tỷ muội các nàng đến tuổi cập kê, các vị tiểu thư khác vẫn còn chưa đến tuổi. Nếu không, Sở Tiêm Dao tuyệt đối sẽ không để Sở Khanh có cơ hội gả cho Thái tử.
Sở Khanh kinh ngạc nhìn Sở Tiêm Dao, trầm giọng nói: “Thánh chỉ tứ hôn là do đích thân hoàng thượng ngự bút phê chuẩn, muội muội cảm tạ cũng phải cảm tạ thiên ân, sao đến lượt cảm tạ ân đức của đích tỷ? Đích tỷ nói lời đại nghịch bất đạo như vậy, sẽ mang đến đại họa cho Sở gia!”
Một cái mũ vượt quyền chụp xuống, e là ai cũng khó lòng gánh nổi.
Sở Tiêm Dao không chiếm được chút lợi thế nào trong lời nói, chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận bốc lên trong lòng, muốn phát tiết nhưng lại không tìm được lý do.
Nàng ta siết chặt chiếc khăn tay trong tay, cười lạnh: “Ngươi chớ vội đắc ý, cho rằng được sách phong Thái tử phi là có thể một bước lên mây hóa phượng hoàng sao? Vị Tiết cô nương được Thái tử sủng ái kia chẳng phải là hạng người dễ đối phó, đợi ngươi gả vào Đông cung, ắt sẽ có ngày ngươi phải chịu khổ!”
Kiếp trước Sở Tiêm Dao đã nếm trải vô vàn khổ sở dưới tay Tiết cô nương kia, không chỉ bị Thái tử ghẻ lạnh giam cầm, mà ngay cả hoàng thượng và hoàng hậu cũng vô cùng thất vọng về nàng ta.
Sở Tiêm Dao ở Đông cung rơi vào cảnh khốn cùng, kêu trời trời không thấu, đêm nào cũng gặp ác mộng đến sáng, nước mắt đầm đìa, lòng dạ tan nát.
Khi Thái tử đắc thế, nàng ta chịu đủ tủi nhục; sau khi Thái tử thất thế, nàng ta bị liên lụy giáng xuống làm thứ dân.
Cuối cùng Thái tử cùng Tiết cô nương song song tuẫn tình, hoàng đế lâm bệnh nặng, Lệ Vương vượt qua các nghi thức sách phong trữ quân mà trực tiếp kế thừa đại thống.
Hoàng hậu trở thành Thái hậu, vị lão phụ nhân kia vì liên tiếp chịu đả kích mà trở nên điên cuồng. Bà ta nói là do Sở Tiêm Dao mệnh mỏng nên mới khắc chết Thái tử, liền dùng một chén rượu độc mà hại chết nàng ta.
Nhớ lại kết cục bi thảm của kiếp trước, Sở Tiêm Dao hận không thể xé nát chiếc khăn tay trong tay.
Sở Khanh nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Sở Tiêm Dao, khẽ cười nhạt: “Thái tử thân là trữ quân của một nước, có một hai ái thϊếp chẳng phải là chuyện thường tình sao? Người làm chính thất nên có đức hạnh hiền lương, rộng lượng bao dung. Đích tỷ xuất thân chính thất, sao lại hẹp hòi đến vậy?”
Một phen lời nói khiến Sở Tiêm Dao á khẩu không trả lời được.
Kiếp trước Sở Tiêm Dao bị Tiết cô nương kia hãm hại vô cùng thê thảm, bị dày vò đến mức chỉ còn thoi thóp.
Thái tử sủng ái Tiết cô nương, nghe theo lời xúi giục của ả, đối với Sở Tiêm Dao vô cùng chán ghét. Cho dù Sở Tiêm Dao gần đất xa trời, hắn cũng lười nhìn nàng ta một cái, thậm chí không cho thái y đến chẩn trị.
Giữa mùa đông giá rét, trong tẩm điện của nàng ta ngay cả than sưởi cũng không có, lạnh đến run người. Ho đến gần như tắt thở, cũng chẳng có ai đưa cho nàng ta một bát nước.
Nàng ta mang danh Thái tử phi mà lại sống cuộc sống bi thảm của một phi tần bị ruồng bỏ trong lãnh cung, tất cả đều do Tiết cô nương kia gây ra.
Tiết cô nương tên là Tiết Mộng Giao, là một nữ tử giang hồ có lai lịch bất minh. Nói đúng ra thì ả không phải là thϊếp thất của Thái tử Nạp Lan Húc, bởi vì ả tự cao tự đại, khinh thường việc làm thϊếp.
Tiết Mộng Giao suốt ngày nói những lời “nhất sinh nhất thế nhất song nhân”, còn nói ả chưa bao giờ để ý đến những quy tắc lễ nghi thế tục, chỉ để ý đến tấm chân tình của Thái tử điện hạ.