"Tôi nói rõ nhé," Văn Ngộ dừng lại ở cửa, không quên quay đầu lại nhìn Phó Quân Xuyên: "Phó thiếu gia, từ nay về sau, anh và tôi không còn bất kỳ quan hệ gì. Còn số tiền đó, các người cứ giữ lại mà mua mặt mũi đi, có vẻ các người cần nó hơn tôi đấy."
Nói xong, anh không thèm quay đầu lại, dứt khoát rời khỏi căn phòng.
Phía sau, đám người chỉ biết đứng chết trân, không ai dám lên tiếng ngăn cản.
"Anh trai đây không chơi cùng mấy đứa trẻ con như tụi em đâu."
Mặc dù lớn tuổi hơn, lẽ ra nên khoan dung với lũ trẻ, nhưng Văn Ngộ đã ngứa mắt với đám nhóc phiền phức này từ lâu rồi.
Không giống như cái thân phận "omega xuất thân bình dân thuộc chi xa của nhà họ Văn" mà anh cố tình tạo ra để phù hợp với nhiệm vụ hiện tại, thân phận thật của Văn Ngộ là một trong năm Đại công tước của Đế quốc – chủ nhân của chòm sao Bạch Lộ Châu.
Sinh ra trong giới thượng lưu của Bạch Lộ Châu, dù là một omega, nhưng vì là con trai duy nhất, anh đã được nuôi dạy như một người thừa kế từ nhỏ.
Người mà anh tiếp xúc hàng ngày, bất kể là Alpha, Beta hay Omega, đều thuộc tầng lớp tinh hoa. Họ không chỉ lịch lãm, tao nhã mà còn duy trì phong thái quý tộc hoàn hảo. Ngay cả khi đối mặt với những kẻ dựa vào việc bán thân để kiếm sống, dù trong lòng không ưa, họ cũng tuyệt đối không lộ vẻ khinh thường hay buông lời xúc phạm.
Đây chính là tối thiểu của phép lịch sự.
Vậy mà giờ đây, để thực hiện nhiệm vụ và đổi lấy giá trị sinh mệnh, anh phải đóng vai "chó liếʍ" bên cạnh loại người như Phó Quân Xuyên... Văn Ngộ cảm thấy đúng là mở mang tầm mắt.
Trước đó, với tư cách là lãnh chúa, anh thực sự chưa từng gặp những tên Alpha quần là áo lượt đến mức này trên Bạch Lộ Châu. Những kẻ có tí tiền liền phô trương quyền lực trước người khác, vênh váo như thể mình cao quý lắm, chỉ cần liếc qua là biết ngay đây là những đứa con bị gia tộc bỏ mặc, nuôi thừa thãi đến mức hư hỏng...
Rõ ràng sau này cũng chẳng có tiền đồ, chỉ toàn là phế vật vô dụng.
Nếu theo tính cách thật của mình, Văn Ngộ đã sớm gom hết đám người này rồi gửi chúng tới các hành tinh hoang vu trong quân đội ở Bạch Lộ Châu để lao động cải tạo.
Tuy nhiên, hiện tại anh chưa muốn để lộ thân phận thật sự của mình trước mặt những người này, nên tạm thời đành nhẫn nhịn.
Căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng như tờ.
Đám công tử bột này đã quá quen với dáng vẻ ngoan ngoãn, khúm núm của Văn Ngộ – lúc nào cũng cố gắng lấy lòng Phó Quân Xuyên, nên chẳng ngờ anh lại dám chọc tức bọn họ như vậy.
"Văn Ngộ, cậu vừa nói gì? Cậu có biết mình vừa nói gì không? Dám nói chuyện với bọn tôi như vậy à?"
"Xin lỗi ngay! Văn Ngộ, quỳ xuống liếʍ giày tôi và xin lỗi đi. Nếu cậu làm thế, tôi sẽ nể tình quen biết bao năm mà bỏ qua, nếu không thì..."
"Cậu chẳng qua chỉ là loại hám tiền, bị bao nuôi thôi mà. Còn muốn lên mặt à?"
"Hai triệu cũng không đáng, cậu nghĩ cậu là ai chứ? Cậu đáng giá bao nhiêu mà bày đặt!"
Đám công tử lập tức nổ tung, bắt đầu lớn tiếng đe dọa Văn Ngộ.