17.
Cuối cùng một trở ngại to lớn đã bị ta giải quyết.
Còn chưa kịp ăn mừng, đất trời đã rung chuyển.
Tam sư thúc thở hồng hộc chạy đến cửa, một tảng đá rơi xuống, suýt chút nữa nàng ấy đã trúng chiêu.
Sau khi giữ vững thân thể, nàng ấy vội la lên: "Không hay rồi, phong ấn giam cầm mãnh thú thượng cổ xuất hiện vết rách, là tại Nguyễn Phù, nàng ta dùng x á c Tàn Tương Thú làm chất dẫn, hóa giải phong ấn!"
Ta kinh hãi.
Không phải chứ.
Trong sách vốn dĩ không có chuyện này.
Phong ấn của mãnh thú thượng cổ, sao có thể do Nguyễn Phù hóa giải, sao nàng ta làm được?
Sắc mặt Văn Phú nghiêm trọng, đau khổ nói: "Tông môn đối xử với Nguyễn Phù rất tốt, sao nàng ta phải làm thế?"
Nghĩ đến chi tiết then chốt, môi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên: "Trước đây ta đã cố ý điều tra Nguyễn Phù, trước khi bí nhập tông môn, nàng ta đã từng học tập cấm thuật nào đó ở Ma Vực, hình như là...có thể cùng người khác hưởng chung thọ mệnh?"
Số tuổi máy ngàn của Thần Vân sừng sững ở đó, có chuyện la, truyền thuyết nào mà chàng chưa từng nghe thấy.
Vừa nhắc tới, chàng liền thốt lên: "Cấm thuật này cần thú đan của mãnh thú thượng cổ, luyện tu sĩ thành con rối, mới có thể hưởng chung thọ mệnh."
Ta hít một hơi.
Hai người đồng thời nhìn về phía ta.
Ta thì nhìn Văn Phú đầy đồng cảm.
Chẳng trách sao Văn Phú trong truyện bỏ bê Vô Tình đại, thậm chí là sẻ chia tuổi thọ của mình cho Nguyễn Phù, thì ra, còn ẩn giấu chuyện này.
Văn Phú trong sách kia, sợ là đã bị Nguyễn Phù luyện thành con rối không có hồn phách từ lâu, có nàng ta động tay, ngọt sủng thâm tình này nọ kia đều là giả cả!
Sở dĩ Nguyễn Phù làm như thế, là vì thiên phú của nàng ta rất kém, nếu vẫn chưa tiến giai, theo năm tháng dần trôi, chẳng mấy chốc nàng ta sẽ già đi.
Tam sư thúc gọi bọn ta đến viện trợ, quyết không để mãnh thú thượng cổ thoát khỏi phong ấn!
Bọn ta cùng hô một tiếng.
Bởi vì, Thần Vân mới cởi bỏ huyết khế với Văn Phú, nên có phiền phức mới.
18.
Trong truyện gốc, Văn Phú và Thần Vân kiếm không tách rời, một người một kiếm phối hợp với nhau đến cực hạn, mới có thể ngăn cản mãnh thú thượng cổ.
Nhưng hôm nay vì ta mà thực lực của Văn Phú suy giảm.
Trước mắt chúng ta chỉ còn một con đường: hợp lực cùng đánh!
Trong bóng tối, dáng núi soi bóng trăng rung lắc, tiếng thú rống như có xu thế đánh sập cả trời.
Thân hình to lớn chui từ dưới đất lên, cuồng phong gào thét, bóng tối lay động.
"Ô...Con mãnh thú to quá!"
Tiếng gầm rú như sấm chớp, nước mũi rơi như mưa, mắt thú như trăng trên núi, bước từng bước trong vùng trũng của Thiên Tháp.
Chưởng môn hùng hồn quát: "Mọi người nghe lệnh, đệ tử trong tông môn, dùng đá tảng ngăn chặn thiên tai, bảo vệ nơi đây an toàn!"
Nói xong, y xung phong vọt lên trước.
Theo sau đó là vài vị trưởng lão.
Linh khí cuồn cuộn, tung hoành tứ phía.
Giữa cuộc hỗn chiến, ta trông thấy Nguyễn Phù, nàng ta có vẻ rất chật vật, lại như điên như cuồng, khuôn mặt vốn thuần khiết đẹp đẽ, giờ phút này lại dữ tợn lạ kỳ.
"Phong ấn đã được cởi bỏ, có mãnh thú thượng cổ rồi, chỉ cần lấy được thú đan, ta sẽ có thể hưởng chung tuổi thọ với người khác, ta muốn giống như các ngươi, thọ với đất trời, mãi mãi giữ dung mạo xuân xanh!"
Ta nói thầm một câu: "Điên rồi..."
Chuyện giá họa cho ta, Nguyễn Phù làm vội làm vàng, có vô số sơ hở, có lẽ nàng ta dự đoán được sự thật se bị vạch trần, vì nóng lòng muốn đạt được mục đích mà đánh thức mãnh thú thượng cổ sớm hơn.
Nhưng lúc này không có Văn Phú bảo vệ nàng ta, sợ là nàng ta không vui mừng được bao lâu.
Càng trùng hợp hơn là, giây tiếp theo, cơ thể mãnh thú bị thương chao đảo, một cước giẫm Nguyễn Phù thành thịt nát!
Văn Phú ở xa nhìn thấy, mặt lạnh tanh.
Ta cũng không nghĩ thêm nữa, chưởng môn và các trưởng lão sắp không địch lại.
Máu trên cổ mãnh thú không nhiều, cao thủ vây đánh nhưng nó chỉ bị xây xát ngoài da.
"Lên đi!"
Tiểu sư đệ thường than khổ lúc tu luyện không màng hiểm nguy, hăng hái ra ty.
"Ta liều mạng với ngươi!"
Sư muội yêu cái đẹp ném gương đi, lấy pháp khí ra.
Nhất thời, thuật pháp bay loạn cả lên.
Ta hít sâu một hơi, bay lên không, linh khí trên tay chảy xiết, đánh thẳng vào mãnh thú thượng cổ!
Văn Phú nhanh nhẹn hơn ta, chỉ trong chớp mắt hắn đã bị sương mù ngợp trời che phủ.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, mãnh thú nhanh chóng bị thương.
Đúng lúc này, biến cố phát sinh!
Mãnh thú giãy ch ết, tỏa ma ma khí nồng nặc, trông như mây đen.
Ta chỉ cảm nhận được có một luồng gió, chưa kịp tránh né, bả vai đã bị đâm xuyên qua, m á u tươi chảy ồ ạt.
"Lăng Ca, nàng không sao chứ?"
Thần Vân lập tức dịch chuyển đến cạnh ta, bảo vệ cơ thể lảo đảo của ta.
"Ta không sao."
Ta vốn định sơ cứu vết thương rồi tiếp tục tham gia chiến trường.
Ánh mắt Thần Vân ảo não, bỗng dưng ôm ngang ta lên, bay đến nơi an toàn.
"Lăng Ca, nàng ngồi ở trong này, ta sẽ giải quyết nó!"
Ánh mắt chàng kiên định.
"Một mình chàng sao có thể..."
Không ta nói hết, tay áo Thần Vân vung lên, hình thành một kết giới bao vây lấy ta.
Chàng nhìn ta một cái, rồi xoay người đi mất.
"Thần Vân, chàng mau quay lại, thả ta ra ngoài!"
Ta linh tính có chuyện chẳng lành.