Ta Yêu Đương Với Kiếm Linh

Chương 2

3.

Ta thật sự không ngờ được Thần Vân Kiếm sẽ chọn Kiếm Trủng làm địa điểm hẹn hò.

"Không phải mười năm Kiếm Trủng mới mở một lần sao?"

Bước vào Kiếm Trủng, hàn khí ập vào người, ta xoa hai cánh tay. Thần Vân Kiếm lập tức rung người, linh khí dập dờn, hoá thành một tấm chắn hàn khí xung quanh chúng ta.

Tri kỷ ghê.

"Nơi đây là quê nhà của ta mà, ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi."

Ta có hơi lo lắng: "Nếu chưởng môn biết, ắt sẽ trách phạt ta."

Lúc bấy giờ Thần Vân Kiếm nóng nảy: "Y mà dám! Nếu là y muốn trách phạt ngươi, ta sẽ tét mông y. Địa bàn của ta, nàng muốn đến liền đến thôi, không đến lượt lão cổ hủ kia khoa tay múa chân!"

Ta tin Thần Vân Kiếm có năng lực này.

Chàng ở trong tiểu thuyết chính là truyền kỳ, dù là Văn Phú hội tụ tất cả khí vận của thế giới ở trước mặt chàng cũng không dám gọi bậy một tiếng chủ nhân.

"Ô, Thần Vân, tiến bộ rồi, còn dẫn người ta về nữa."

Bỗng nghe thấy một giọng nói, cả người ta giật nảy. Nhìn khắp nơi, hình như nơi phát ra âm thanh là một thanh kiếm trong Kiếm Trủng?

Kiếm Linh nhân thiên địa mà sinh, kiếm trong Kiếm Trủng biết nói cũng phải chuyện lạ.

Lần lượt có Kiếm Linh mở miệng nói chuyện: "Thần Vân, đây chính là quyến lữ(*) ngươi nói à?"

(*) Quyến lữ trong Thần tiên quyến lữ, kiểu đôi thần tiên yêu nhau á

Thần Vân Kiếm hơi nghiêng thân kiếm, dáng vẻ bảo vệ ta: "Các ngươi đừng nói nhảm nữa, ta đã dẫn người đến, các ngươi là trưởng bối, chẳng lẽ không định tỏ thái độ!"

Rõ ràng chàng đã mắc cỡ rồi, âm thanh hơi có vẻ gấp gáp.

Thật là đáng yêu.

Đám Kiếm Linh không trêu ghẹo chàng nữa, quay sang chào hỏi ta.

"Quyến lữ của Thần Vân, ngươi tên Lăng Ca đúng không? Thằng nhãi Thần Vân này thường xuyên nhắc tới ngươi, tối hôm qua còn tới đây một chuyến, cố ý dặn dò chúng ta…Thôi thôi thôi, ta không nói nhiều, ngươi xem Thần Vân kìa, ha ha, nói thêm hai câu nữa, nói không chừng muốn nhất kiếm lưỡng đoạn với ta."

"Quyến lữ của Thần Vân, là trưởng bối, lần đầu gặp mặt, dựa theo quy củ, dĩ nhiên chúng ta sẽ đưa lễ lộc.”

Vô số linh kiếm xông tới, cũng không biết bọn họ lấy ở đâu ra phù triện, Linh khí, áo cà sa…, cưỡng ép nhét vào túi Càn Khôn của ta.

Ta rất là bất ngờ.

Bảo bối các linh kiếm tặng ta, nhìn thoáng qua đã không tầm thường, nhìn kỹ…lại càng không tầm thường hơn!

Mang bừa một cái ra ngoài cũng đủ khiến Tu Chân giới tranh đoạt không thôi.

Kiếm Linh nương náu trong Kiếm Trủng nhiều năm, nhỏ tuổi nhất cũng ra đời chừng năm trăm năm trước, từng thanh kiếm đều có một quá khứ được người đời ca tụng.

Đối với bọn họ mà nói, những bảo bối đã tặng kia quá bình thường.

Chỉ khổ cho ta, rất giống nhận lì xì của trưởng bối lúc ăn tết.

Vừa mở căng miệng túi ra vừa nói: "Không cần, không cần, ta không cần đâu. Được rồi mà… được rồi…"

Kết quả chính là, hình như lấy cũng không ít, túi Càn Khôn căng phồng cả lên.

4.

Thu hoạch đầy ắp, ta và Thần Vân Kiếm lại đi dạo Kiếm Trủng.

Chàng cố ý tìm một nơi vắng vẻ, nói nhỏ với ta mấy câu.

"Nàng không phải ngại, sau này nếu bọn họ dẫn quyến lữ về, ta cũng sẽ trả lễ, nhưng phải xem bọn họ có bản lĩnh đó không."

Có thể nghe ra thái độ ngạo kiều(*) trong giọng điệu của Thần Vân Kiếm.

(*) Ngoài lạnh trong nóng, tsundere

Dường như chàng rất vui, rất hài lòng vì có thể tìm được ta làm quyến lữ.

"Ừ."

Ta vui vẻ kiểm kê bảo vật nhận được.

Lúc ngẩng đầu lên, Thần Vân Kiếm đã âm thầm đứng cách ta chừng ba tấc tự bao giờ.

Thấy ta nhìn sang, thân kiếm chàng hơi lay động, ngâm rên từng cơn, thoạt nhìn có vẻ căng thẳng?

"Ta, ta đang chắn gió giúp nàng. Kiếm Trủng âm hàn, sẽ hại đến sức khỏe của nàng."

Ta gật đầu, cảm thấy hơi tiếc.

Tuy tìm Kiếm Linh làm bạn trai quả thật không tệ, nhưng muốn nắm tay một cái, tiếp xúc da thịt này nọ kia, dường như đã biến thành vọng tưởng.

Khi ta đang thẫn thờ, kiếm tuệ Thần Vân Kiếm bỗng bay đến theo gió.

Gió từ đâu ra?

Một giây sau, ta liền cảm nhận rõ được kiếm tuệ đáp xuống mu bàn tay ta, hơi nóng lên, tỏa nhiệt.

Ta mở to mắt đầy, kịch ngạc, đưa mắt xuống nhìn kiếm tuệ.

Thì ra… kiếm tuệ cũng là một bộ phận trên người chàng?

"Quả thật có hơi lạnh…"

Ta nhích người, dựa vào Thần Vân Kiếm.

Giờ đây, chúng ta gần như kề sát bên nhau, cách lớp vải, có thể nhận thấy rõ ràng, thân kiếm vốn lạnh lẽo, lại vì ta chợt đến gần mà nóng lên.

Ôi chàng đang mắc cỡ.

Thân kiếm sáng ngời lóng lánh, giờ phút này lại phủ đầy rặng mây hồng rực rỡ.

Cket tiệt…

Thật muốn hôn một cái.

Nhưng không biết nên hôn ở đâu.

Lỡ như hôn phải nơi không nên hôn thì biết làm sao?!