Xuyên Sách: Độ Kiếp Đại Lão Làm Cá Mặn Ở Mạt Thế

Chương 21: Kim Đan kỳ

Nhưng nghe vậy, người đàn ông trẻ tuổi đang hóng chuyện bên cạnh lại không đồng ý.

"Đừng mà ân nhân, tuy rằng tôi không thể lấy thân báo đáp, nhưng nhà tôi không thiếu thịt," anh ta nhiệt tình mời mọc, "Vợ tôi biết mấy người đã cứu tôi, chắc chắn cô ấy cũng sẽ rất vui, về nhà tôi ăn cơm đi! Bây giờ ngày nào tôi cũng có thể bắt cá, không thiếu một miếng này đâu!"

Màn chào mời này khiến Hoắc Trạch càng nghe càng cạn lời, cậu dứt khoát nói thẳng với Diệp Hành Chỉ trước mặt anh ta: "Từng gặp người ngu, nhưng chưa thấy ai ngu như vậy."

Ở ngay trên đường lớn mà tiết lộ chuyện trong nhà có đồ ăn, còn nói trong nhà mình có vợ... Với sức chiến đấu yếu ớt này, nhỡ đâu không hề đề phòng dẫn hai người bọn họ về nhà, kết quả lại bị cướp thì sao?

Diệp Hành Chỉ rất đồng ý với quan điểm của Hoắc Trạch, anh thản nhiên nói với người đàn ông: "Để sau đi, cẩn thận lần sau lại bị người ta hại."

Nhưng người kia vẫn không chịu bỏ cuộc, bị nói thẳng mặt cũng không hề tức giận.

Anh ta lục lọi hồi lâu trong túi quần ướt sũng, móc ra một miếng ngọc bội trắng như mỡ dê, nhét mạnh vào tay Diệp Hành Chỉ: "Hai vị anh hùng đẹp trai như minh tinh điện ảnh, sao lại hại tôi được chứ! Không ăn cơm cũng được, trên người tôi không có gì cả, lấy cái này làm quà đi, đợi khi tình hình ổn định chắc chắn nó sẽ đáng giá."

Ngay khi chạm vào miếng ngọc bội, Diệp Hành Chỉ đột nhiên biến sắc, lần này anh không từ chối, xoay người bỏ đi. Bỏ lại người đàn ông trẻ tuổi đứng đó ngơ ngác gãi đầu.

Diệp Hành Chỉ một tay nắm chặt ngọc bội, một tay xách cổ áo Hoắc Trạch nhét cậu vào xe, đóng cửa lại thắt dây an toàn, nghiêm túc nói: "Lái xe."

Hoắc Trạch đã lâu không bị ai xách cổ áo, cậu mím môi không hỏi thêm gì, nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ trong lòng, buông tay nhấn ga, phóng như bay.

Diệp Hành Chỉ khoanh chân ngồi trên ghế phụ, khí thế xung quanh anh đột nhiên tăng vọt, tóc bay phấp phới.

Vào khoảnh khắc miếng ngọc bội chạm vào lòng bàn tay, một luồng linh khí mạnh mẽ đột ngột tràn vào cơ thể anh. Không hề báo trước, rất bá đạo.

Linh khí này mang theo hơi thở cổ xưa, giống như một con rồng khổng lồ đang chờ đợi người có duyên đến đánh thức. Khi cơ hội đến, nó liền phun trào linh khí như thác đổ. Vấn đề là lượng linh khí khổng lồ này đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói, hơi quá sức chịu đựng.

Diệp Hành Chỉ vất vả lắm mới áp chế được nguy cơ nổ tung thân xác, anh đặt miếng ngọc bội lên đùi, nhắm mắt điều hòa, linh lực nhanh chóng vận chuyển trong kinh mạch mấy vòng chu thiên, rồi mới lên tiếng.

"Đây là một miếng ngọc bội cổ xưa, rất có thể là vật bồi táng của hoàng tộc. Hoắc Trạch, tôi sắp thăng cấp rồi, cậu cẩn thận một chút."

Hoắc Trạch: "Tôi cần làm gì?"

"Cậu cần nắm chặt vô lăng, chú ý an toàn giao thông, lái xe cẩn thận." Diệp Hành Chỉ nói, còn lấy ra một bình Hồi Linh Đan từ trong không gian để dự phòng.

"Vâng."

Hoắc Trạch nghiêm túc gật đầu, ném dao ra ghế sau, trên đường cho dù gặp phải tang thi cũng sẽ trực tiếp đi đường vòng.

Nhưng cậu càng lái cẩn thận, tốc độ xe lại càng lúc càng nhanh.

Sắc mặt Hoắc Trạch hơi thay đổi, thử nhả chân ga, nhưng tốc độ xe không hề thay đổi. Thậm chí như thể ma sát đã hoàn toàn biến mất.

Không đúng, là bay lên... Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên phát hiện xe việt dã lúc này vậy mà đã rời khỏi mặt đất, ít nhất mười centimet.

Hoắc Trạch không khỏi im lặng, trong lòng vẫn không nhịn được thấy may mắn, may mà ngay từ đầu cậu đã thể hiện đủ sự vô hại và thiện chí với Diệp Hành Chỉ.

Nếu không, Diệp Hành Chỉ e rằng chỉ cần động một ngón tay là có thể bóp chết cậu từ xa. Vậy thì cậu sẽ không có cơ hội chứng kiến cảnh tượng thần kỳ này hôm nay, cũng sẽ không bao giờ biết mình nông cạn đến mức nào.

So với việc lúc trước cả người cảnh giác, chỉ muốn chạy trốn, thì bây giờ Hoắc Trạch lại lo lắng Diệp Hành Chỉ có thăng cấp thuận lợi hay không, có an toàn hay không.

Lòng người thật khó dò.

Diệp Hành Chỉ khép hờ mắt, xung quanh anh tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, miếng ngọc bội càng thêm sáng chói đến mức không thể nhìn thẳng, uy thế bức người. Nhưng biểu cảm của anh vẫn bình tĩnh như trước, khiến Hoắc Trạch đang lo lắng cũng hơi yên tâm.

Xe việt dã càng bay càng cao, chỉ có thể nhìn thấy dòng sông phía sau dần dần trở nên dữ dội.

Hoắc Trạch có thị lực rất tốt, lập tức nhìn vào gương chiếu hậu, theo bản năng cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.

Chỉ nghe thấy một tiếng "ầm ầm", những ngọn núi gần đó dường như đồng thời rung chuyển trong nháy mắt.

Nước sông dâng lên cuồn cuộn như sóng thần, xông thẳng lên trời, suýt chút nữa nhấn chìm cây cầu. Sóng lớn hung dữ, như muốn đánh sập những ngôi nhà xung quanh, nhưng khi Diệp Hành Chỉ đột nhiên mở mắt ra, thì giống như bị bóp nghẹt cổ họng, đồng loạt rút xuống sông.

Mặt nước nhanh chóng trở lại yên bình, mây tan gió lặng, mặt trời lên cao.

Chỉ có người đàn ông trẻ tuổi đang cố gắng bắt cá bên bờ sông, bị sóng lớn cuốn vào, suýt chút nữa lại chết đuối một lần nữa.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Hoắc: Gần đây tôi luôn bị người ta sàm sỡ, còn dám sờ mặt tôi, sợ quá.

Tiểu Diệp: Là tên khốn kiếp nào to gan như vậy? Yên tâm, tôi sẽ đánh hắn cho cậu.

Tiểu Hoắc: ...

-