Vì lý do mà Diệp Hành Chỉ không hiểu nổi, sau khi anh nói xong những lời hùng hồn kia, Hoắc Trạch hồi lâu vẫn không để ý đến anh.
Hai người không ai nói với ai lời nào, ngồi bên bờ suối im lặng ngẩn người hồi lâu.
Cuối cùng, cậu qua loa nói một câu chúc ngủ ngon, sau đó im lặng bước nhanh về phòng.
Kim Ô phải tăng tốc mới đuổi kịp bước chân cậu, thoáng nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Hoắc Trạch, nó hơi rụt rè. Chú chó con thử đưa móng vuốt ra chạm vào chân cậu, suýt chút nữa thì không dám chui vào chăn.
Diệp Hành Chỉ có chút khó hiểu, nhưng không hỏi thêm nữa. Anh cụp mắt nhìn ánh trăng không yên ả trong dòng suối, không nhúc nhích, tiếp tục ngồi thiền dưới cảnh đẹp.
Nhưng mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó, hôm sau khi nấu cơm, Hoắc Trạch dường như còn cố tình cho ít muối.
Thực sự, Diệp Hành Chỉ nếm ra được.
Tuy rằng không biết Hoắc Trạch đang tức giận chuyện gì, nhưng trẻ con mà, thỉnh thoảng tâm trạng không ổn định cũng là bình thường. Ăn nhiều muối không tốt cho sức khỏe, biết đâu Hoắc Trạch đang lo lắng cho sức khỏe của anh thì sao.
Diệp Hành Chỉ không hề có ý trách móc, cứ coi như đồ ăn nhạt toẹt, sắc mặt vẫn thoải mái, cảm thấy mãn nguyện.
Thấy Diệp Hành Chỉ như vậy, Hoắc Trạch ngược lại cảm thấy không được tự nhiên. Cậu bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, rõ ràng biết Diệp Hành Chỉ khác người thường, sao lại càng ngày càng không kiểm soát được cảm xúc của mình... Việc cho ít muối cũng quá trẻ con, cậu có chút xấu hổ.
Vì vậy, đến tối, Hoắc Trạch liền nghiêm túc làm một món cá kho đậm đà thơm ngon để bù lại. Da cá được chiên đến vàng giòn, thịt cá vẫn mềm ngọt, chấm với nước sốt vô cùng ngon miệng.
Diệp Hành Chỉ dựa lưng vào ghế, vẻ mặt thỏa mãn, hoàn toàn không nhận ra dái tai Hoắc Trạch đang ửng đỏ, chỉ hận không thể xoa đầu cậu.
Thật là một đứa trẻ ngoan!
Vài ngày bình yên trôi qua, đã đến lúc chuẩn bị ra ngoài.
Hoắc Trạch bận rộn thu dọn đồ đạc, cố ý mang theo một ít đồ ăn vặt để dành cho Diệp Hành Chỉ ăn trên đường.
Cứ như học sinh tiểu học đi dã ngoại vậy.
Thực ra không chỉ than sắp hết, mà đồ ăn vặt cũng bị Diệp Hành Chỉ ăn sạch sẽ. Bánh trứng, que cay, chocolate, bánh quy đều biến mất không còn một mảnh, bụng Diệp Hành Chỉ như một cái động không đáy, đặc biệt là khi uống trà, anh ăn rất nhanh.
Lần trước khi ra ngoài, Hoắc Trạch lựa chọn đồ đạc khá thiết thực, chủ yếu là gạo mì và thịt, nhưng lần này cậu quyết định phải mang thêm nhiều đồ ăn vặt. Xét cho cùng, cậu chưa từng thấy yêu quái nào thích ăn như vậy.
Diệp Hành Chỉ nhanh chóng phát hiện ra chiếc ba lô căng phồng của cậu, thậm chí còn hơi nặng trĩu.
Anh không nhịn được gọi cậu lại, mở miệng hỏi: "Nặng không?"
"Cũng bình thường." Hoắc Trạch ngoan ngoãn dừng lại, thành thật trả lời.
Gần đây, cậu luyện tập rất chăm chỉ, hình như sau khi sống trong thung lũng một thời gian, cơ thể càng ngày càng khỏe mạnh. Đừng nói là đeo rìu sắt, cho dù vác hai thùng lương khô, Hoắc Trạch cũng không sợ.
Tuy nhiên, Diệp Hành Chỉ không tin, anh lập tức dùng thần thức xuyên qua lớp áo, quét qua tấm lưng săn chắc của cậu, cảm thấy vẫn hơi gầy.
"Đưa rìu và xẻng cho tôi."
Hoắc Trạch mờ mịt đưa đồ cho anh, trong nháy mắt, hai nông cụ liền biến mất trong tay Diệp Hành Chỉ.
Diệp Hành Chỉ vẫn chưa hài lòng, đưa tay ấn vào ba lô, lấy hết lương khô bên trong ra.
Hoắc Trạch thấy ba lô đột nhiên nhẹ đi không ít, im lặng một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Ngài có dị năng không gian sao?"
"Tôi có giới tử không gian, chẳng phải cậu đã biết từ lâu rồi sao?"
Diệp Hành Chỉ nhớ rằng, trước đây anh đã từng lấy dược liệu bổ dưỡng ra cho Hoắc Trạch. Nhưng Hoắc Trạch dường như chỉ nghĩ rằng anh có thể lấy đồ từ xa.
Nghe vậy, trong mắt Hoắc Trạch lóe lên tia vui mừng: "Không gian này có thể chứa được bao nhiêu?"
Diệp Hành Chỉ suy nghĩ một chút: "Chắc là chứa được một siêu thị."
Xét cho cùng, tu vi hiện tại của anh vẫn chưa đủ, giới tử không gian chưa được khai phá hoàn toàn, bên trong còn rất nhiều thứ linh tinh.
Hoắc Trạch suy nghĩ một chút: "Vậy lần này chúng ta đến siêu thị lấy thêm nhiều đồ, đến lúc đó bình gas cũng cất vào không gian của ngài, như vậy vận chuyển sẽ an toàn hơn, được chứ?"
Cậu không định hỏi trong không gian của Diệp Hành Chỉ có những gì, tuyệt đối không được làm những hành động vượt quá giới hạn này.
"Ừ, ra ngoài thì nghe theo cậu, tôi không quen."
Diệp Hành Chỉ nói xong câu khiến Hoắc Trạch hơi sững người này, rồi thong thả ung dung đi đến ghế phụ, ung dung ngồi xuống chờ đợi.
Mà Hoắc Trạch cũng đã thu dọn xong, xách dao lên xe, ném ba lô ra ghế sau, liếc nhìn Diệp Hành Chỉ, nói: "Thắt dây an toàn."
Diệp Hành Chỉ quả nhiên ngoan ngoãn thắt dây an toàn, động tác có chút vụng về. Tuy rằng anh không cho rằng việc thắt dây an toàn là cần thiết.
Tuy nhiên, Diệp Hành Chỉ nhanh chóng thay đổi suy nghĩ.
Bởi vì dùng thần thức quan sát Hoắc Trạch lái xe, và tự mình ngồi trên xe do Hoắc Trạch lái, là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau!
Gầm xe việt dã đã được nâng cao, khi chạy trên đường núi gập ghềnh, xe xóc nảy dữ dội. Hoắc Trạch sắc mặt bình tĩnh, kỹ thuật lái xe thành thạo, rất nhiều lúc thậm chí chỉ dùng một tay cầm vô lăng, tay còn lại luôn đặt ở nơi có thể chạm vào vũ khí.
Vấn đề là kỹ thuật này quá thuần thục, ngay cả khi gặp phải đoạn đường hẹp bên bờ vực sâu, Hoắc Trạch cũng trực tiếp drift qua.
Quả nhiên là công tử nhà giàu, trông có chút phong thái ăn chơi đua xe trên núi.
Cửa sổ ghế phụ đang mở hé, Diệp Hành Chỉ còn chưa kịp dùng linh lực bảo vệ cơ thể, sắc mặt hơi cứng lại.
Mái tóc đen dài dần ra trong một hai năm qua của anh, lúc này bị gió thổi tung lên, giống như một con sư tử đang nổi giận, trông rất khó coi.
Chỉ có thể nói... Hoắc Trạch quả không hổ danh là một đứa nhóc nhỏ hơn anh cả ngàn tuổi.
Diệp Hành Chỉ có chút buồn cười, đột nhiên nhớ đến những kiếm tu trẻ tuổi mới học ngự kiếm phi hành ở Tu Tiên giới năm xưa, cũng ngông cuồng như vậy.
Bọn họ thích thú bay lượn trên không trung với tốc độ cao, kết quả là hoặc là đυ.ng mặt đối mặt với những sư huynh đệ cũng đang bay loạn xạ, hoặc là linh lực đột nhiên cạn kiệt không thể duy trì, mỗi người đều giống như chim chết, rơi bịch xuống đất, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Cuối cùng, tất cả đều bị phạt cấm túc, chưởng môn cũng tức giận đến mức râu tóc dựng ngược, cả tông môn tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Thực sự rất thú vị, khóe môi Diệp Hành Chỉ khẽ nhếch lên.