Trong cốp xe toàn là thịt hộp, cá hộp và thịt bò hộp, trên ghế chất đầy gạo mì, dầu ăn, thuốc lá và rượu, mấy con dao phay, cùng với một số đồ ăn vặt và đồ ăn nhanh mà Diệp Hành Chỉ chưa từng thử qua.
Ngay cả dầu diesel cậu cũng mang về hai thùng.
Không chỉ vậy, Hoắc Trạch còn tiện đường săn được hai con thỏ béo ú, rõ ràng là loại chưa biến dị. Hai con thỏ bị Kim Ô canh giữ, rất ngoan ngoãn.
"Diệp tiên sinh, đây là những thứ lấy từ cửa hàng tiện lợi ở trạm xăng, tôi còn đi siêu thị và hiệu thuốc, không đi nơi nào khác."
Tuy rằng không muốn phản ứng với Diệp Hành Chỉ, nhưng Hoắc Trạch vẫn chủ động báo cáo hành tung của mình, rất ngoan ngoãn và biết điều.
Diệp Hành Chỉ phát hiện ra rằng, sau chuyến đi này, trạng thái của Hoắc Trạch dường như tốt hơn không ít. Khi cậu vừa nói chuyện vừa ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy kia cũng trở nên sáng ngời hơn.
Anh thực sự chưa từng thấy đứa trẻ đáng thương nào có năng lực đến vậy.
"Cậu rất thích ra ngoài chơi sao?" Diệp Hành Chỉ nhướng mày hỏi.
Hoắc Trạch sững người, bỗng nhiên cười khổ nói: "Không, tôi rất biết ơn ngài đã cưu mang tôi."
Rời khỏi thung lũng hai ngày, cậu mới nhận thức sâu sắc rằng sự cảnh giác của mình đang dần dần mất đi, rõ ràng là đã sống an nhàn quá lâu rồi.
So với việc gần như chưa từng ngủ một giấc ngon lành ở kiếp trước... Hoắc Trạch nhìn người đàn ông thần bí luôn tỏ vẻ ung dung tự tại này, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ảo não.
Sống trong thung lũng, dường như cậu không cần phải nghĩ ngợi gì cả, chỉ cần nghe lời là đủ rồi.
Nơi này giống như một thế ngoại đào nguyên, khiến cậu suýt nữa quên mất tình cảnh thê thảm của thế giới bên ngoài khi mạt thế bắt đầu.
Hiện tại, dị thú và thực vật biến dị vẫn chưa thể hiện hết năng lực, nhưng thành phố đã sớm đổ nát, giống như đống hoang tàn. Dường như khi điện và internet biến mất, thì cho dù tang thi xung quanh không nhiều, thậm chí có thể hợp sức tiêu diệt, nhân loại cũng sẽ không thể tránh khỏi sự hỗn loạn và khủng hoảng.
Hoắc Trạch nhớ đến những người qua đường gặp phải trên đường hôm qua, biểu cảm trên mặt họ đều giống nhau, chỉ có tuyệt vọng.
Nhưng cậu đã rất may mắn trong cả hai kiếp, không bị mắc kẹt trong đống đổ nát của các thành phố lớn khi hỗn loạn nhất.
Nhìn thấy sắc mặt Hoắc Trạch dần trở nên phức tạp, giống như một chú chim nhỏ đáng thương tràn đầy cô đơn, Diệp Hành Chỉ dứt khoát bấm tay niệm thần chú, thi triển Khiết Tịnh Thuật lên cậu bé đang lấm lem bụi bẩn.
Ngay sau đó, Diệp Hành Chỉ chắp tay ra sau lưng, nói với giọng điệu cao thâm khó đoán: "Ừm, giờ thì biết rồi đấy, tôi không hề bắt nạt cậu."
Hoắc Trạch: ...
Khi lên núi, trên mặt cậu bị cành cây cào xước vài vết thương nhỏ, trên tay cũng có không ít vết máu, lúc trước đều bị bụi bẩn che lấp, không nhìn rõ.
Sau khi được rửa sạch sẽ, những vết máu trên làn da trắng nõn càng thêm rõ ràng, ngược lại trông càng đáng thương.
Đặc biệt là cảm giác sạch sẽ không dính một hạt bụi này, thực sự khiến Hoắc Trạch khó thích nghi. Cố tình vào lúc này, hai chú chó con đều phấn chấn tinh thần, nhìn cậu với đôi mắt long lanh, chiếc mũi không ngừng ngửi ngửi... Cậu giống như vừa bị người ngoài hành tinh thần bí lột sạch sẽ lau chùi vô số lần, chuẩn bị cho lên nồi nấu.
Hoắc Trạch bây giờ đã can đảm hơn rất nhiều, ánh mắt đầy oán trách: "Diệp tiên sinh, rốt cuộc ngài đã làm gì tôi vậy?"
Diệp Hành Chỉ bị nhìn chằm chằm đến mức không nhịn được ho khan một tiếng, cảm giác như mình thực sự đã bắt nạt người ta.
"Chỉ là Khiết Tịnh Thuật thôi, không cần nghĩ nhiều." Anh theo bản năng lên tiếng trấn an.
Hoắc Trạch hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Làm vậy, không phải là quá phiền phức cho ngài sao, tôi có thể tự đun nước tắm rửa. Thật đấy."
Thôi được rồi, hình như anh lại làm chuyện tốt thành chuyện xấu rồi.
Diệp Hành Chỉ thực sự không hiểu tại sao Hoắc Trạch lại tức giận, đôi mắt đen láy kia tràn ngập sự phẫn uất không dám nói ra.
Xét cho cùng, chó con nhà anh rất thích Khiết Tịnh Thuật, nên lông mới bóng mượt, người vừa thơm vừa mềm...
"Được rồi," Diệp Hành Chỉ gật đầu đồng ý, rồi lại xác nhận, "Sau này đều không cần nữa?"
"Tuyệt đối không cần!"
Hoắc Trạch khẳng định chắc nịch.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Rất lâu sau đó.
Tiểu Diệp: Không phải không cần Khiết Tịnh Thuật sao?
Tiểu Hoắc: (Im lặng)
Tiểu Diệp: Ừm, đúng là không cần, tôi có thể tự tay giúp cậu...
Tiểu Hoắc: !!!