Xuyên Sách: Độ Kiếp Đại Lão Làm Cá Mặn Ở Mạt Thế

Chương 8: Đặt tên

Diệp Hành Chỉ hiếm khi cao giọng, khiến Hoắc Trạch theo bản năng căng thẳng người, cẩn thận quan sát biểu cảm của anh.

Nhưng thực tế, Diệp Hành Chỉ chỉ nghiến răng nghiến lợi trong giây lát, không hề làm gì đáng sợ với cậu.

Càng không hề gọi con gà trống đã biến dị kia vào mổ chết cậu.

"Con vàng gọi là Kim Ô, con trắng gọi là Ngọc Long." Diệp Hành Chỉ trực tiếp quyết định, linh sủng của anh cần phải có khí chất.

Anh thẳng thừng bác bỏ đề nghị của Hoắc Trạch, đồng thời nghiêm túc quyết định sẽ tước đoạt quyền đặt tên cho bất kỳ thứ gì của Hoắc Trạch.

Hai chú chó con không hài lòng lắm, chúng muốn được gọi là Tiểu Kim và Đại Bạch, vây quanh ống quần Hoắc Trạch làm nũng, nhưng phản đối cũng vô dụng.

Mà Hoắc Trạch lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vừa đưa tay vuốt ve đầu chó, vừa nghiêm túc tán thành: "Ngài thật có văn hóa."

Nghe vậy, Diệp Hành Chỉ nhướng mày. Anh nghĩ đến thân phận giả định của mình ở thế giới này, nhìn Hoắc Trạch thản nhiên nói: "Tôi chưa từng học đại học, cậu học rồi đấy."

Hoắc Trạch suýt nữa thì nghẹn chết bởi ánh mắt có phần khinh thường của anh, im lặng quay đầu đi không nói gì. Diệp Hành Chỉ cũng không để ý, lại múc thêm một bát cháo, thong thả ung dung ăn hết bánh bao của Hoắc Trạch.

Mà Hoắc Trạch cụp mắt nhìn chiếc đĩa trống không, bỗng nhiên nhận ra lúc này toàn thân mình đã hoàn toàn thả lỏng. Hai tay vô thức xoa nắn những chú chó con lông xù, trong lòng chỉ nghĩ may mà không lãng phí thức ăn, lát nữa lại đi rửa bát.

Thời gian trôi qua thật chậm rãi và nhàn nhã.

Cuộc trò chuyện tối qua ít nhiều cũng có tác dụng. Hoắc Trạch cảm thấy chỉ cần mình không gây thêm phiền phức, không chọc giận người kỳ quái này, thì có thể thử thăm dò sự tự do hành động.

Bởi vì Diệp Hành Chỉ đã khiến Hoắc Trạch nảy sinh một cảm giác kỳ lạ: Sống trong thung lũng này, cậu dường như không cần phải lo lắng gì nữa, hơn nữa chỉ cần cậu muốn, có thể sống an nhàn như vậy mãi mãi.

Cảm giác an toàn kỳ diệu này khiến cậu không khỏi cười khổ, lại không nhịn được tiếp tục xoa xoa mông chó nhỏ, rồi lại sờ sờ đầu chó nhỏ.

*

Trò chuyện một lúc, mặt trời lên cao, không khí se lạnh trong thung lũng dần trở nên ấm áp.

Diệp Hành Chỉ đuổi Hoắc Trạch đi, rồi quay về phòng trong, trước khi đi còn tóm lấy con gà trống đang phấn khích lạ thường kia.

Con gà trống này cũng có tên, là Gà Trống Nguyên Soái. So với những chú chó con đáng yêu, Diệp Hành Chỉ đặt tên cho nó tùy tiện hơn nhiều.

Anh phát hiện ra rằng, khi cơ thể Hoắc Trạch bắt đầu hồi phục, Gà Trống Nguyên Soái lại càng muốn ăn thịt cậu, gần như không thể kiểm soát. Tối qua nó thậm chí còn lén lút bay đến sân sau, lảng vảng trước cửa phòng Hoắc Trạch.

Vì vậy, Diệp Hành Chỉ quyết định tạm thời giáo dục tư tưởng cho nó một phen.

Hiện tại Gà Trống Nguyên Soái không còn vẻ oai phong lẫm liệt như sáng nay nữa. Nó run rẩy quỳ rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích, bộ lông mượt mà xẹp xuống, trông rất ủ rũ.

Nói đến chuyện này, Diệp Hành Chỉ cũng không hiểu tại sao tất cả gia cầm đều sợ anh như vậy. Anh luôn nuôi thả những linh sủng dự bị này, cũng không hề làm gì nguy hiểm.

Tuy nhiên, đến lúc này, Diệp Hành Chỉ vẫn rất bình tĩnh. Anh không phải là người giỏi la mắng dạy dỗ, chỉ tùy tiện bấm tay niệm thần chú, thêm một dấu ấn vào linh hồn của Gà Trống Nguyên Soái, để sau này dễ dàng giao tiếp và kiểm soát hơn.

"Tất cả các ngươi đều ăn của ta, uống của ta, không được phép làm hại lẫn nhau. Nếu không, ngày mai ta sẽ bảo Hoắc Trạch hầm ngươi thành canh gà. Ăn thịt người khác, người khác sẽ ăn thịt mình." Diệp Hành Chỉ nói với giọng điệu chân thành.

"Ác ác..."

Diệp Hành Chỉ hài lòng mỉm cười: "Tốt lắm, sau này ngươi không được tái phạm nữa, hiểu chưa?"

Áp lực khắc sâu vào linh hồn khiến gà trống điên cuồng gật đầu, sợ đến mức đôi mắt đậu đậu đỏ ngầu sắp biến thành màu đen, hận không thể dập đầu xuống đất cho Diệp Hành Chỉ mấy cái.

Cùng lúc đó.

Hoắc Trạch vén áo lên, kiểm tra vết thương trên bụng.

Làn da cậu rất trắng, vết sẹo sẫm màu trông càng thêm đáng sợ, nhưng Hoắc Trạch lại rất vui mừng. Thực sự không thể tưởng tượng được là nó lại có thể đóng vảy nhanh như vậy.

Sau khi xác nhận tình trạng cơ thể, Hoắc Trạch suy nghĩ một chút, quyết định chạy bộ dọc theo con suối nhỏ.

Trong thời kỳ mạt thế, thức ăn và thuốc men đều khan hiếm, vì vậy việc giữ gìn sức khỏe là vô cùng quan trọng, cậu muốn nhân lúc rảnh rỗi luyện tập nhiều hơn, nhanh chóng khôi phục lại sức lực của kiếp trước. Xét cho cùng, Hoắc Trạch không cho rằng Diệp Hành Chỉ sẽ bảo vệ cậu, cũng không cho rằng mình sẽ ở lại đây mãi mãi.

Cậu vừa chạy chậm vừa hít thở không khí trong lành, hiếm khi cảm thấy vui vẻ thoải mái như vậy.

Phong cảnh thung lũng này cực kỳ đẹp, dường như còn xanh tươi hơn trong ký ức kiếp trước của cậu, tràn đầy sức sống. Hoa dại cỏ dại mọc um tùm dọc theo bờ suối, có những cây cao gần đến đầu gối Hoắc Trạch, còn nước suối thì trong vắt thấy đáy, gần như trong suốt, cá bơi lội tung tăng trong nước cũng béo tốt, vẫy đuôi bắn tung bọt nước.

Ở phía xa, một con ngỗng trắng xinh đẹp đang kiêu hãnh bơi trên mặt nước, từ thượng nguồn xuống hạ nguồn. Nó đột nhiên cúi đầu xuống hung dữ nuốt chửng một con cá lớn, sau đó lại ngẩng cao đầu, tiếp tục duy trì dáng vẻ kiêu sa tao nhã.

Khi chạm mắt với Hoắc Trạch, trong mắt con ngỗng trắng tràn ngập sự khinh thường đối với loài sinh vật cấp thấp.

Con này... hình như cũng là động vật do Diệp Hành Chỉ nuôi. Sắc mặt Hoắc Trạch cứng đờ trong giây lát, quyết định coi như không nhìn thấy.

Cậu chạy xong, thở hổn hển dùng nước suối trong lành mát lạnh rửa mặt, ngồi trên cỏ nghỉ ngơi mười phút, sau đó bắt đầu tập chống đẩy tại chỗ.

Bên tai vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở của chính mình, tiếng nước chảy róc rách, tiếng gà vịt đi lại lạch bạch, cùng tiếng côn trùng kêu vo ve...

Hoắc Trạch đột nhiên dừng động tác, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, rồi lại cẩn thận quan sát những tán lá xanh tươi trên vách núi, những cây cối cao chót vót.

Cậu bỗng nhiên nhận ra, nơi này không hề có chim chóc.

Không có bất kỳ loài chim nào, ngay cả những con chim sẻ thường thấy cũng không có!

Chẳng trách từ tối qua cậu đã cảm thấy có gì đó không đúng, thì ra là do không hề nghe thấy tiếng chim hót.

Thung lũng này rất rộng lớn, muốn xua đuổi tất cả các loài chim hoang dã, tuyệt đối không phải là điều người thường có thể làm được.

Hoắc Trạch có chút rợn tóc gáy, tinh thần vừa mới thả lỏng lại căng thẳng trở lại.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy kiếp trước mình vẫn còn nông cạn, có những vấn đề tưởng chừng như khó giải quyết, thì trước mặt Diệp Hành Chỉ, có lẽ căn bản không phải là vấn đề.

Diệp Hành Chỉ, hoặc là một đạo sĩ cổ xưa của gia tộc ẩn thế, hoặc là người sở hữu dị năng hiếm có, có thể điều khiển dị thú. Hoắc Trạch càng thêm chắc chắn về suy đoán này.

Nếu lúc trước khi đi cứu gia đình ba người kia, Diệp Hành Chỉ cũng ở đó... Hoắc Trạch nhắm mắt lại.

Bây giờ hối hận thì có ích gì.

Cậu tiếp tục tập chống đẩy, cố gắng thực hiện mỗi động tác một cách chuẩn xác nhất. Mồ hôi từ hai bên má từ từ chảy xuống, thấm vào cỏ rồi biến mất không dấu vết.