Cô đỏ mặt, tìm quần áo của mình trong đống đồ vương vãi khắp nơi. Khi nhìn thấy nội y của hai người quấn vào nhau, cô phân vân hồi lâu, rồi mặc nhanh mọi thứ cần mặc. Không quan tâm có để sót thứ gì không, cô xách túi chạy khỏi phòng suite như thể lửa đốt dưới chân, sợ rằng chỉ cần chậm một giây, Văn Tư Nguyệt sẽ tỉnh lại.
Cô ôm túi ngồi thang máy xuống sảnh khách sạn, xác nhận tên khách sạn, rồi chui vào góc khuất trên sofa ở sảnh gọi dịch vụ giao hàng nhanh. Trong lúc chờ đợi, tâm trí cô không khỏi bay đến hình ảnh Văn Tư Nguyệt.
Chẳng phải Văn Tư Nguyệt đã ra nước ngoài rồi sao? Nghe nói cô ấy hình như đã đính hôn với một nhà chế tác thời trang nổi tiếng quốc tế. Hai người môn đăng hộ đối, không phải lo cơm áo gạo tiền, hoàn toàn khác xa cô một trời một vực.
Hạ Thi Huyền cảm thấy miệng mình đắng ngắt.
Vậy rốt cuộc làm sao mà họ lại lăn lên giường với nhau chứ? Dù nghĩ đến đau cả đầu, cô vẫn không tài nào nhớ nổi.
Bất kể chuyện gì đã xảy ra, kết quả là Văn Tư Nguyệt đã đánh dấu tạm thời cho cô, ngăn không cho pheromone của cô rò rỉ. Còn việc đầu tiên cô làm sau khi tỉnh dậy là đập ngất Văn Tư Nguyệt.
Cô thở dài, lòng đầy áy náy, liền gọi điện thoại cấp cứu cho Văn Tư Nguyệt.
Rất nhanh, dịch vụ giao hàng đến nơi. Cô chạy ra ngoài nhận đồ, vừa kịp lúc xe cứu thương cũng đến. Mấy y tá xuống xe, khiêng cáng lao vào khách sạn.
Nhân viên y tế làm việc rất nhanh. Trong lúc lấy thuốc ức chế, y tá đã khiêng cáng ra khỏi khách sạn. Văn Tư Nguyệt đầu quấn băng, mặt mày tái nhợt, được khiêng đi ngang qua cô.
Nhìn chiếc xe cứu thương xa dần, Hạ Thi Huyền thở phào nhẹ nhõm. Như vậy, cô không còn nợ Văn Tư Nguyệt gì nữa.
Lấy được thuốc ức chế, cô nhanh chóng bắt xe về nhà, lòng thầm cảm thấy may mắn vì chưa kể chuyện gặp mặt bạn qua mạng với hội bạn thân, nếu không chắc bị cười đến ngày cuối đời.
Lên xe, tài xế mỉm cười bắt chuyện: “Cô gái trẻ, hôm nay không đi làm à?”
Cô chống tay vào cửa sổ, trả lời bâng quơ: “Chú ơi, chẳng phải hôm nay là cuối tuần sao?”
Tài xế liếc nhìn điện thoại: “Cô gái trẻ nhầm rồi, hôm nay là thứ Ba, ngày làm việc!”
Hạ Thi Huyền hờ hững lấy điện thoại ra xem giờ.
Ngày 18 tháng 10 năm 20XX, thứ Ba, 3:50 chiều.
???
Khoan đã, chẳng phải cô hẹn gặp bạn qua mạng vào thứ Bảy sao? Sao lại nhảy sang thứ Ba rồi? Cô lập tức mở nhóm chat công việc trên WeChat, nhưng kỳ lạ là không ai trong công ty hỏi tội cô vì nghỉ làm.
Dù đầy thắc mắc, cô cũng không định đến công ty. Ngày hôm nay đã quá nhiều chuyện xảy ra, cô cần về nhà để sắp xếp lại đầu óc.
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô gái trẻ ngồi bần thần ở ghế sau, tưởng là một người đi làm quên mất thời gian, liền kể vài câu chuyện cười, nhưng cô chẳng có chút phản ứng nào, nên ông cũng im lặng.
Nhà của Hạ Thi Huyền nằm ở ngoại ô thành phố A, cách trung tâm nơi khách sạn tọa lạc khá xa. Cước taxi hơn trăm tệ khiến cô xót xa không thôi.
Biết vậy đã đi tàu điện ngầm. Cô còn phải tiết kiệm tiền mua nhà, đi taxi thật quá xa xỉ.
Nhà cô là một căn hộ nhỏ 40 mét vuông, cách công ty gần một giờ đi tàu điện ngầm. Khi chọn nơi này, điều quan trọng nhất là gần ngay ga tàu, giúp việc đi làm thuận tiện hơn rất nhiều.
Về đến nhà, cô uống thuốc ức chế rồi đi tắm. Trong lúc tắm, cô mới nhớ đến sợi dây đen quấn trên cổ. Dù cô kéo hay cắt thế nào cũng không đứt, nó vẫn bám chặt lấy cổ cô.
Không còn cách nào khác, cô đành để vậy, tính tìm cách giải quyết vào ngày mai.
Tắm xong, cô sấy tóc, ngồi xếp bằng trên ghế sofa, cắm sạc máy tính xách tay và mở máy.
Trong lúc chờ máy khởi động, cô do dự rồi mở nhật ký cuộc gọi, định gọi cho giám đốc. Nghỉ làm hai ngày mà không báo cáo là chuyện không hay.
Cô nhấn vào số đầu tiên trong danh sách. Đối phương nhanh chóng bắt máy, còn chưa kịp nói gì thì giám đốc đã hỏi thăm sức khỏe cô trước.
Cô hơi bối rối, đáp rằng mình vẫn ổn và sẽ đi làm vào ngày mai.
Giám đốc bật cười, bảo cô đừng vội, gia đình đã xin phép cho cô rồi. Nếu thấy không khỏe, cứ nghỉ thêm vài ngày cũng được.
Cúp máy, cô nhìn nhật ký cuộc gọi mà ngẩn ngơ. Ai đã giả danh người nhà để xin phép cho cô?
Tâm trí cô lại rối như tơ vò. Ngày hôm nay, cô đã trải qua quá nhiều chuyện: hẹn gặp bạn qua mạng, bị cho leo cây, tỉnh dậy thì biến thành Omega, lăn lộn ba ngày trên giường với người cô từng thầm yêu thời học sinh, rồi đập ngất cô ấy và bỏ trốn…
Nếu kể ra, chính cô cũng thấy thật nực cười.
Cố gạt đi mọi suy nghĩ, cô tập trung vào máy tính, mở hộp thư công việc. Bên phía khách hàng đã trả lời email từ sáng sớm.
Thất vọng thở dài vì lại bị từ chối bản thảo, cô nghiến răng tức tối, tự hỏi tại sao công ty bắt một thợ may như cô làm công việc của nhà thiết kế.
Dù sao đi nữa, cô chưa bao giờ biết lùi bước!