Phương pháp hành hạ của Hành Cửu Mặc sáng tạo đến đáng sợ, ép nguyên thân đi ra ngoài biểu diễn, làm trò trước mặt người khác: như đập đá trên ngực, nhảy qua vòng lửa,… chỉ cần kiếm được tiền, mọi thứ đều thử một lần.
Hành Cửu Mặc còn tự tay tạo dựng “hình tượng” cho nguyên thân, thao túng truyền thông, thổi phồng danh tiếng.
Dung mạo của nguyên thân đẹp đẽ, cộng thêm tài quảng bá của Hành Cửu Mặc, cuối cùng hắn đã thành công bán đấu giá đêm đầu tiên của nguyên thân với mức giá trên trời.
Thủ đoạn này quá đáng sợ!
Cố Tức Túy càng nghĩ càng hiểu tại sao các ký chủ trước đây đều tình nguyện bỏ cuộc, cũng không muốn nhận kết cục bi thảm như vậy.
Thôi, vẫn nên tìm con đường khác thì hơn, nợ nần từ chỗ Hành Cửu Mặc sớm muộn gì cũng phải trả lại gấp trăm lần.
Cố Tức Túy nghĩ tới đây, càng kiên quyết rời đi.
Là y suy nghĩ không chu đáo, vì muốn đồ đệ chịu ít khổ trong cuộc thí luyện hơn một chút mà quên mất mấy vị đại lão biếи ŧɦái trong môn phái.
Vừa xoay người định đi, y bỗng thấy trước mắt lóe sáng, khiến đôi mắt vốn mờ càng thêm mờ.
“Chưởng môn đã trở lại!”
Các đệ tử phía sau vội vàng tiến lên nghênh đón.
Cố Tức Túy nhắm mắt thích ứng hồi lâu mới dám mở ra, nhìn về phía Chưởng môn sư huynh đang lấp lánh hào quang.
Tuy mắt mờ nên không nhìn thấy gì, nhưng chắc chắn ánh sáng đầy trời đó có liên quan đến linh thạch!
Đúng lúc này, trong đầu Cố Tức Túy vang lên giọng nói đầy ghét bỏ và ghen tị của hệ thống:
[Hành Cửu Mặc nuôi tiên hạc làm tọa kỵ thì thôi đi, còn chê chúng bay không êm rồi sai bốn con tiên hạc kéo kiệu như ngựa. Đã vậy, cái kiệu kia còn xa hoa đến mức chói mù mắt người. Tốn kém như thế để làm gì?! Có tăng tốc độ phi hành được không? Thật là kệch cỡm!]
“Ngươi còn muốn hắn tăng tốc kiểu gì nữa? Vừa chớp mắt mà hắn đã trở về rồi.” Cố Tức Túy bất đắc dĩ đáp.
Hệ thống tỏ vẻ không hài lòng: [Ngài còn bênh hắn ư? Hắn là kẻ địch chung của hai ta đấy! Ngài quên kết cục của mình rồi à?]
Cố Tức Túy bị ánh sáng làm chói mắt, giờ còn bị lời càm ràm của hệ thống làm cho đau đầu, đành miễn cưỡng gật đầu phụ họa: “Ừ ừ, chắc là hắn muốn làm ngôi sao băng đẹp nhất bầu trời.”
Hệ thống thán phục: [Ký chủ, ta thấy ngài còn độc miệng hơn cả ta nữa.]
Cố Tức Túy: “…”
Cố Tức Túy không còn tâm trạng tranh luận với hệ thống, nghĩ đến kết cục trong tiểu thuyết, nói không sợ là giả.
Tuy Hành Cửu Mặc đã trở lại, nhưng ý muốn rời đi của y lại càng mãnh liệt. Dù sao… y là người mù, không thấy gì cũng là chuyện bình thường.
Cố Tức Túy bước nhanh hơn, nhưng một đệ tử phía sau đột nhiên lớn tiếng gọi, cứ như sợ y không nghe thấy: “Cố tiên quân, Chưởng môn đã trở lại vì ngài! Ngài cứ tiếp tục đi thẳng, ở phía trước bên tay phải ấy!”
Cố Tức Túy cảm thấy vừa xấu hổ vừa khó xử.
Nhưng nguyên thân giả điếc cũng không phải ngày một ngày hai, Cố Tức Túy đành giả vờ không nghe, rẽ trái một cách rất tự nhiên, tiếp tục đi thẳng.
Chưa đi được bao xa, bỗng một bàn tay ấm áp nắm lấy tay y.
Giọng nam trầm thấp, pha chút ý cười vang lên bên tai: “Sư đệ, sư huynh ở đây, đệ định đi đâu vậy?”