Sư Tôn Mắt Mù Nuôi Dưỡng Đồ Đệ Vạn Nhân Mê

Chương 1

Cố Tức Túy nằm trên giường không nhúc nhích, hoàn toàn không muốn cử động. Hắn giống như một người bình thường đang tận hưởng việc ngủ nướng vào buổi sáng mùa đông, chỉ muốn vùi mình trong ổ chăn ấm áp mà quên hết mọi thứ trên đời.

Trong đầu hắn, giọng nói của hệ thống vẫn không ngừng vang lên:

[Chúc mừng ký chủ tân nhiệm! Ký chủ ở thế kỷ 21 đã kiên trì thực hiện thói quen ngủ 3 tiếng mỗi ngày trong suốt một tháng. Kết quả, ngài đã vinh dự qua đời vì đột quỵ. Hiện tại, ngài được tái sinh trong thế giới tiểu thuyết, trở thành nhân vật Cố Tức Túy - sư tôn Lục Khiêm Chu. Nhiệt liệt hoan hô, nhiệt liệt vỗ tay!]

Nói xong, hệ thống lập tức phát ra một tràng âm thanh vỗ tay, khiến không gian của nó trở nên vô cùng náo nhiệt.

Hệ thống thì vui mừng khôn xiết, còn Cố Tức Túy lại cảm thấy tuyệt vọng, vô cùng tuyệt vọng. Hắn cất tiếng chất vấn từ sâu trong linh hồn: “Ngươi thấy vui lắm à? Thật sự vui lắm sao?”

Không gian lập tức im lặng, hệ thống rụt rè lên tiếng: [Ký chủ đừng bi quan như vậy, hãy lạc quan lên! Dù nhân vật này có kết cục khá thảm, nhưng vẫn sống sót đến đại kết cục nha. Nghĩ như vậy có phải thoải mái hơn chút không?]

Cố Tức Túy cười lạnh một tiếng.

Hắn tự nhận mình không phải người bi quan, nếu không đã chẳng thử nghiệm phương pháp ngủ 3 tiếng một ngày suốt một tháng. Hắn kiên định tin rằng mình sẽ thành công, nên bất chấp mọi nguy cơ tiến về phía trước... cho đến khi đối mặt với cái chết.

Được thôi, có lẽ hắn có phần lạc quan mù quáng, nhưng ngay cả sự lạc quan này cũng không giúp hắn tìm được chút hy vọng nào trong tình cảnh hiện tại.

Nhân vật Cố Tức Túy trong tiểu thuyết - người trùng tên trùng họ với hắn - có kết cục quá thảm, hoàn toàn khác biệt với lời phát biểu nhẹ nhàng của hệ thống.

Ban đầu, Cố Tức Túy thực hiện thí nghiệm ngủ 3 tiếng mỗi ngày vì cảm thấy con người lãng phí quá nhiều thời gian trong đời để ngủ.

Cuộc đời ngắn ngủi chỉ trăm năm, hắn muốn dành sinh mệnh hữu hạn của mình để học tập và cống hiến nhiều nhất có thể!

Với hắn, thời gian chính là sinh mệnh, lãng phí sinh mệnh quý giá để ngủ là điều ngu ngốc nhất!

Trong một tháng sau đó, hắn thành công học được khối lượng kiến thức khổng lồ, cảm giác như mình đang đứng trên đỉnh cao của cuộc đời... nhưng rồi, đỉnh cao ấy kết thúc quá sớm.

Khi tỉnh lại trong thế giới tiểu thuyết, Cố Tức Túy bỗng hiểu ra rằng giấc ngủ mới là điều quan trọng nhất.

Nhưng kết cục của Cố Tức Túy trong tiểu thuyết lại là bị ba đại lão thay phiên tra tấn. Rút móng tay, cắt thịt đốt lửa,… bất cứ thủ đoạn nào cũng được dùng tới.

Ma Tôn bá đạo phụ trách buổi tối, người đứng đầu chính đạo tiếp quản buổi đêm, sư huynh phú khả địch quốc phụ trách ban ngày.

Ba người này “thực hiện nhiệm vụ” một cách cực kỳ chuyên nghiệp, phối hợp ăn ý đến mức không ai đến sớm hay về muộn, đảm bảo hắn không có giây phút nào được nghỉ ngơi.

Trong tiểu thuyết, Cố Tức Túy vẫn luôn bị tra tấn như vậy đến thiên hoang địa lão, nỗi hận kéo dài bất tận.

Nhớ lại kết cục này, Cố Tức Túy cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.