[Cười chết mất! Bà cô này đến đây để chọc cười đúng không? Đáp án không hề liên quan luôn.]
[Haha, tôi nghĩ bà ấy đoán đại, nhưng không có bằng chứng. Cái câu trả lời này thực sự quá viển vông!]
Thí sinh thứ hai là một chàng trai trẻ. Anh ta nhắm mắt cảm nhận một lúc, sau đó đột nhiên nói:
[Hình như là một người đàn ông, và người này có tài năng đặc biệt trong nghệ thuật.]
[Hahaha, càng nghe càng thấy hoang đường! Những thí sinh kiểu này kiếm đâu ra vậy?]
[Mắt tôi đau quá. Những câu trả lời này đúng là loạn xà ngầu!]
[Nếu đoán mò mà cũng được, thì tôi cũng tham gia được. Đáp án kiểu gì vậy trời?]
Những thí sinh tiếp theo càng không đáng tin. Có người đoán là một bức tranh, có người đoán là một quả bom, thậm chí có người đoán phía sau là một người đang nhảy múa. Lại có người bảo đó là một nghi thức kỳ quái nào đó. Khán giả chỉ muốn hét lên: "Làm ơn, mấy người đến đây từ hành tinh nào thế?"
Cuối cùng, không khí trở nên im lặng khi một người phụ nữ trẻ mặc váy liền thân họa tiết da rắn, đi đôi giày cao gót xuất hiện. Đó chính là Lệ, nữ phù thủy của Vạn Độc Giáo với khí chất lạnh lẽo. Con rắn trên vai cô lè lưỡi, nhẹ nhàng lắc lư như đang cảm nhận điều gì đó.
Lệ bất ngờ mở mắt, biểu cảm đầy ẩn ý:
[Tôi ngửi thấy mùi của người đã khuất. Đây là một bộ trang phục của người chết, chính xác là váy cưới từ rất lâu đời. Tôi còn nhìn thấy nó đỏ rực, màu sắc ma mị và chói mắt, được trang trí bằng rất nhiều châu báu. Tuy nhiên, oán khí trên đó quá lớn, người thường nếu tiếp xúc quá lâu sẽ dễ sinh bệnh.]
[Wow! Đỉnh thật! Nữ phù thủy của Vạn Độc Giáo quá lợi hại, có thể nói đáp án này sát thực tế nhất!]
[Cô ấy chắc chắn sẽ có thứ hạng cao. Cảm giác như một nhà tiên tri thực thụ vậy. Thần thánh thật sự!]
Tiếp theo là lượt của Sở Lăng. Khán giả không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trong bộ váy trắng tinh khôi, vóc dáng thon gọn và phong thái đoan trang bước đến trước tấm rèm. Sự xuất hiện của cô lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Dưới sự chú ý của đông đảo mọi người, Sở Lăng bất ngờ lấy ra một lá bùa chu sa từ hư không, sau đó châm lửa đốt. Dưới ánh sáng lập lòe từ ngọn lửa, đôi mày cô hơi nhíu lại, ánh mắt sâu thẳm mang theo vẻ nghiêm trọng như thể nhìn thấy điều cấm kỵ nào đó. Môi cô khẽ mở, chậm rãi nói:
[Đây là một bộ phượng quan hà bào, nhưng âm khí quá nặng.]
[!!!]
[Trời ơi! Cô ấy nói gì thế? Chuẩn thật sao?]
[Quá chính xác, chẳng lẽ chỉ đoán ra?]
[Quá sát thực tế, có khác gì bài kiể tra mở sách đâu!]
Ống kính chuyển sang người dẫn chương trình. Cô ngỡ ngàng đến mức đứng ngây người, câu trả lời của Sở Lăng chính xác đến mức khó tin, chẳng khác gì đã biết trước. Vì vậy, cô dò hỏi thêm:
[Linh môi, cô có thể nói cụ thể hơn không?]
Sở Lăng chậm rãi rũ sạch tàn tro còn lại của lá bùa vào lư hương, sau một lúc trầm tư, cô lên tiếng: