Bốn tiếng trước, Thời An nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, mời cậu đến đồn công an để phối hợp điều tra.
Nguyên nhân là vì Thời An quen một người bạn trai trên mạng, làm bác sĩ ngoại khoa, vai rộng eo thon chân dài, thân hình hoàn hảo như nhân vật chính trong truyện tranh ba xu.
Nhưng cậu còn chưa kịp nếm trải ngọt ngào của tình yêu thì đã được cảnh sát thông báo rằng hình ảnh của bạn trai trên mạng không phải người thật, kẻ tự xưng là bạn trai thực chất là một tên lừa đảo, liên quan đến số tiền lừa đảo lên tới hàng triệu.
Thực ra, tuần trước Thời An mới dám lấy hết can đảm để hẹn gặp mặt, dự kiến vào thứ Tư tuần sau. Vì việc này mà cậu đã nhuộm tóc và vui đến mất ngủ.
Vậy tâm trạng của Thời An lúc này thế nào?
Hừ, tên đàn ông khốn nạn, đoạn tuyệt tình yêu!
Trong không gian ồn ào, điện thoại trên bàn rung lên bần bật.
Người gọi là Vương Đạc, bạn thân từ nhỏ của Thời An.
“Anh Thời, thế nào rồi?”
“Còn sống.” Giọng Thời An như vừa nuốt cả chai thuốc diệt cỏ.
Vương Đạc nghe xong chỉ muốn gọi xe cứu thương cho cậu: "Mày vừa từ đồn công an về à?”
Thời An không muốn nói nhảm: “Có việc gì không?”
“Mày đang ở đâu?”
“Gay bar.”
“Cái gì? Đừng tự hủy hoại bản thân như thế!” Vương Đạc hét lên: “Dù gì mày cũng là trai tân đàng hoàng, gây chuyện rồi là khó giải quyết lắm đấy.”
Thời An tu một ngụm rượu: “Tao không muốn thì không ai động được vào tao đâu.”
“Tao không lo mày bị người ta động vào.” Vương Đạc dừng lại một lúc rồi nói: “Tao lo mày động vào người khác.”
Thời An: “... Không có chuyện gì nữa thì cúp đây.”
“Đừng, gửi định vị đây, tao đến tìm mày.”
“Không cần.” Lúc này Thời An chẳng muốn gặp ai.
Vương Đạc lo lắng, khuyên nhủ hết lời trong điện thoại: “Tao đã bảo mày là tên đó không đáng tin rồi, nhưng mày không chịu nghe.”
Mặt còn chưa nhìn thấy, chỉ vì ảnh cơ bụng với cơ ngực mà thần hồn điên đảo, thế này không phải đồ ngốc 24K nguyên chất thì là gì?
Không thấy Thời An trả lời, Vương Đạc tiếp tục khuyên nhủ: “Nếu tên đó thật sự giống như mày nói, là bác sĩ ngoại khoa, có học vấn, có năng lực, dáng người đẹp thì làm gì có chuyện thích một học sinh cấp ba?”
“Tao nói với anh ta là tao học đại học, cũng học y.”
“...” Hóa ra cả hai đều là kẻ lừa đảo.
Vương Đạc nói tiếp: “Dù là vậy đi nữa, mày không biết bác sĩ bận thế nào à? Lấy đâu ra thời gian yêu qua mạng chứ?”
“Tao từng thấy ảnh anh ta mặc áo blouse trắng.”
Nhất là bức ảnh mặc áo blouse trắng không mặc gì bên trong với chiếc ống nghe thả trước ngực, mấy khuy áo cởi hờ, lộ ra cơ bắp ẩn hiện... Thôi không nghĩ nữa.
Tóm lại, làm Thời An mỏi tay cả mấy ngày.
“Mặc blouse trắng thì là bác sĩ à?” Vương Đạc chỉ muốn đập vỡ đầu cậu bạn thân, moi hết ra rồi nhét đầy óc óc chó vào: “Thế tao mặc long bào vào, mày có quỳ xuống bái lạy rồi hô vạn tuế không?”
Thời An không thèm để ý đến lời vô nghĩa của cậu ta nữa: “Dù gã không phải bác sĩ thì tao cũng thích.”
“Chưa gặp mặt, thích cái khỉ gì?”
“Tao cũng chưa để gã thấy mặt mình!”
Vương Đạc không biết làm sao để mắng cho cậu bạn tỉnh: “Công nghệ AI bây giờ phát triển lắm, mấy tấm ảnh cơ bắp đó, ba phút tạo được ba vạn tấm.”
“Không phải ảnh ghép, là ảnh người thật!”
Thời An chắc chắn đó là ảnh người thật, không chỉnh sửa gì.
“Được rồi được rồi, người thật thì người thật.” Trong lòng Vương Đạc nghĩ, não yêu đương đúng là ngốc vô địch vũ trụ, nhưng ngoài miệng vẫn nhẹ nhàng nói: “Thế giờ sao? Định tiếp tục cố gắng tìm ra người thật trong ảnh à?”
Thời An không nói gì.
Tên lừa đảo đó là do cậu tự tìm đến, nào dám tìm thêm nữa.
Chính vì vậy, Thời An mới không hiểu nổi, tại sao người do mình chủ động liên lạc, tự mình theo đuổi lại có thể là một tên lừa đảo?
Nửa năm trước, Thời An tình cờ lướt mạng thấy một tấm ảnh cơ bụng, cậu lập tức bị mê hoặc. Cậu tìm đủ mọi cách tra cứu, cuối cùng cũng có được tài khoản mạng xã hội của người đó, cậu phải gửi lời mời kết bạn tận ba lần mới được chấp nhận.
Khi ấy Thời An còn nhút nhát, không dám nhắn tin trò chuyện, chỉ lén lút theo dõi suốt nửa năm, xem đối phương đăng những hình ảnh thường nhật và các bức selfie không lộ mặt.
Sau kỳ thi đại học, Thời An biết được đối phương bị người yêu cũ phản bội, đau khổ và thất vọng không thể thoát ra. Ôm tâm lý thử vận may, cậu lấy hết dũng khí gửi tin nhắn.
Thời An chưa từng yêu đương nên không có chút kinh nghiệm nào. Hai người thỉnh thoảng nhắn tin, nội dung chẳng nhiều nhặn gì, toàn do Thời An chủ động.
Nửa tháng sau, lớp tổ chức buổi liên hoan tốt nghiệp, Thời An trong cơn say mèm đã tìm đối phương trò chuyện, nhân lúc có men rượu mà tỏ tình.
Nói xong, cậu lăn ra ngủ, đến khi tỉnh lại mới thấy tin nhắn phản hồi.
Đối phương viết: “Ở bên nhau đi.”