Mèo Nhà Tôi Là Gián Điệp

Chương 5

9.

Tôi nghi ngờ nhìn anh, không đợi tôi nói chuyện, Ti Triệt liền cúi người, bá đạo cầm chặt tay tôi, cũng chẳng thèm nhìn Bạch Dữ Trầm lấy một cái.

"Đi thôi?" Anh lia đôi mắt bình tĩnh nhìn tôi.

Nhiều lần tôi thử rút tay ra, nhưng đều thất bại, không chỉ thế mà khứa này còn nắm chặt hơn nữa.

"...Tôi có vài lời muốn nói với đàn anh." Tôi dừng bước, nhìn về phía Bạch Dữ Trầm cúi thấp đầu đi bên cạnh, không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh ta.

Nghe được hai chữ "Đàn anh", mặt Ti Triệt nặng nề, nhưng vẫn dừng lại.

Tôi nhìn Bạch Dữ Trầm, chân thành nói: "Thật xin lỗi, em không thể làm bạn gái anh được, em có crush rồi."

Đợi một lúc lâu Bạch Dữ Trầm không trả lời, tôi thở dài, không quấy rầy anh ta nữa, xoay người đi cùng Ti Triệt.

Bị anh nắm tay đi một lúc lâu, tôi mím môi, ngại ngùng hỏi: "Anh định nắm tay em đến khi nào?"

"Coi tâm trạng tôi." Ti Triệt nhìn phía trước, nghiêm trang nói mấy lời vô liêm sỉ.

Nghĩ đến gì đó, tôi dừng chân, nhìn sau lưng mình: "Mà cô Lục đâu? Từ nãy đến giờ không thấy bóng dáng cô ấy đâu cả."

"Cô ấy về rồi.”

"Về rồi? Nhưng không phải cô ấy nói sẽ tỏ tình với anh…" Nhận ra mình lỡ miệng, tôi vội im bặt, giả vờ chưa có chuyện gì xảy ra.

Ti Triệt nhìn tôi từ trên cao, một lát sau, anh cười khẽ một tiếng: “Đúng vậy, cô ấy tỏ tình tôi."

Không ngờ anh chịu chủ động nói chuyện này, tôi căng thẳng đến tịt giọng: "Anh đồng ý rồi à?"

Ti Triệt nhìn tôi một lát, thản nhiên nói:"Em muốn tôi đồng ý sao?"

Anh cứ nhìn tôi chăm chăm như thế, mặt không cảm xúc, lẳng lặng thưởng thức cảnh tôi bối rối và khó chịu.

Ở trước mặt anh, những suy nghĩ bé nhỏ kia vốn đã lồ lộ ra rồi.

Nghĩ như thế, tôi không phân vân nữa, dứt khoát nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

"Đúng, em thích anh đó! Không biết thích anh từ lúc nào nữa, đêm nay lúc Lục Thước nói muốn tỏ tình với anh, em mới nhận ra tình cảm của mình, em xin lỗi vì lúc trước đã gán ghép anh với anh trai em thành một cặp, nhưng em thực sự không cố ý đùa giỡn tình cảm của anh, em chỉ muốn nói thế thôi, cuối cùng, chúc anh và Lục Thước hạnh phúc!”

Nói xong, tôi không dám nhìn mặt Ti Triệt, cúi thấp đầu, xoay người định bỏ chạy.

Chẳng ngờ cổ tay bị nắm, sau lưng vang lên giọng vừa tức vừa bất đắc dĩ của người nào đó: "Chúc tôi và Lục Thước hạnh phúc? Tôi nói tôi đồng ý khi nào?"

Tôi mở choàng mắt, mừng rỡ nhìn anh.

Sau khi nghe một tràng cảm xúc từ tận đáy lòng tôi, sao Ti Triệt diễn nổi nữa? Miệng anh càng lúc càng cong, từ từ biến thành dáng vẻ rẻ tiền nửa tháng trước.

"Vậy là anh từ chối cô ấy?"

"Ừ, không chỉ vậy, cô ấy còn chúc chúng ta hạnh phúc nữa."

Mắt tôi sáng ngời, nói cách khác, anh ấy không chỉ từ chối lời tỏ tình của Lục Thước, mà còn nói với cô ấy rằng người anh thực sự thích chính là tôi?

"Vậy, em có muốn làm bạn gái anh không? Lai Nghi." Ti Triệt đổi sang trạng thái nghiêm túc, vô cùng trịnh trọng hỏi tôi.

Tôi hít mũi, gật đầu thật mạnh.

Có lẽ đúng như Lục Thước nói, thích một ai đó là chuyện chỉ trong khoảnh khắc, đến lúc bạn nhận ra, có chăng đã biến thành "Hết thuốc chữa" rồi.

Ti Triệt bước tới, dịu dàng đưa tay giữ gáy tôi, lập tức cúi người, từ từ áp vào môi tôi.

Nhưng lúc tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận nụ hôn đầu tiên thần thánh, Ti Triệt bỗng dưng cứng người, nhanh chóng buông ra.

10.

Tôi mở mắt, chỉ thấy trán anh đã rịn mồ hôi tự lúc nào, biểu cảm cũng rất bối rối.

"Làm sao vậy? Anh không khỏe hở?”

"Hôm nay là ngày mấy?"

"Ngày 15."

Tôi lo lắng bước tới, nhưng anh lại lùi về sau một bước dài: "Thì, anh chợt nhớ ra vẫn còn chuyện phải làm, lát nữa em về nhớ chú ý an toàn nha, anh đi trước!" Nói xong, anh xoay người chạy biến.

Mà tôi đi giày cao gót, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng anh dần biến mất.

Ngày hôm sau, Ti Triệt không đến công ty.

Không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, như thể bốc hơi khỏi thế gian.

"Giương trợ lý, anh biết sếp đi đâu rồi không? Bên tôi không liên lạc được với anh ấy." Tôi đi đến bàn làm việc của trợ lý thân cận của Ti Triệt.

"Chắc cô mới vào làm nên không biết, mỗi 15 đến 17 tháng 5 hằng năm sếp đều không đến công ty, không ai có thể liên lạc được với anh ấy trong ba ngày này, nhưng mọi khi anh ấy đều sẽ xuất hiện vào ngày mười tám, có văn kiện nào cần ký tên cô có thể gửi ở chỗ tôi, tôi sẽ đưa sếp giúp cô.”

Nghe vậy, tôi nhíu mày khó hiểu, lịch sự từ chối ý tốt của giương trợ lý.

Nhớ ra gì đó, tôi gọi điện thoại cho ông anh ở Châu Phi xa xôi.

"Em nói thế anh mới nhớ, đúng thật là mấy năm cấp ba cậu ta đều có xin nghỉ phép. Rồi rồi cúp máy nhé, sư tử đuổi theo bọn anh rồi, bye bye!" Nói xong, đầu dây bên kia liền có tiếng “Tút tút”.

Nỗi ngờ vực trong lòng càng nặng trĩu, cả ngày nay tôi luôn thấp thỏm không yên.

Sau khi tan làm, ở cửa công ty.

Nhìn cảnh mây đen đầy trời lộng gió, tôi nắm áo khoác trên người thật chặt.

Lúc đang định chạy nhanh đến trạm tàu điện ngầm, một tiếng “Meo” mềm mại vang lên bên cạnh bồn hoa.

Nhìn theo tiếng, chỉ thấy một chú mèo đen đang ngoan ngoãn ngồi ven đường, nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi do dự một lát, lôi bánh mì nhỏ trong túi ra, mở bao bì rồi đặt trước mặt nó, đưa tay sờ đầu nó, tận tình khuyên bảo: "Sắp mưa rồi, em mau tìm chỗ trú mưa đi, đừng ngốc nghếch ngồi ở bên đường như thế.”

Mèo nhỏ không ăn bánh mì, cũng không trả lời, chỉ yên lặng ngửa đầu nhìn tôi, đôi mắt xanh lá như đá quý tràn đầy dịu dàng.

"Nghi Nghi?”

Đúng lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Học trưởng? Sao anh lại đến nữa?”

Thấy là Bạch Dữ Trầm, tôi hơi bất ngờ, đứng dậy nhìn về phía anh ta.

Từ sau bữa tiệc đó, chúng ta đã ít liên lạc hơn rồi, vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.

"Sau ngày hôm đó anh đã suy nghĩ rất lâu, nếu không thể làm người yên, vậy chúng ta quay về làm bạn, được không?"

Anh ta đẩy kính, cẩn thận hỏi.

Tôi cười nhẹ: "Đương nhiên là được.”

"Ngày mai anh phải ra nước ngoài, không biết khi nào mới về, vậy nên đêm nay anh có thể mời em ăn một bữa được không? Coi như là tạm biệt?"

Tôi hơi do dự, nhưng khi chạm phải đôi mắt đầy chờ mong kia, tôi cười cười: "Vậy mình đi thôi."

Bạch Dữ Trầm dẫn tôi đến một quán ăn gần đó, các món ăn đã được dọn sẵn, hầu hết đều là món tôi thích.

Ăn được một nửa, Bạch Dữ Trầm đi ra ngoài gọi rượu, tôi thì nhân lúc đó đi toilet.

Quay về, vừa ngồi xuống, bên chân liền có xúc cảm bông mềm, cúi đầu nhìn, hóa ra là chú mèo nhỏ khi nãy tôi cho ăn!

"Meo ngao meo ngao!"

[Chạy đi! Thằng chóa Bạch Dữ Trầm kia giở trò trong rượu, anh ta muốn giăng bẫy hãm hại em, đi mau!”

"Meo meo meo"

[Đi mau đi, anh ta sắp quay lại rồi!]

Tôi chợt hoàn hồn, không kịp suy nghĩ thêm, lúc đang định lấy túi xách thì cánh cửa mở ra.

Bạch Dữ Trầm cầm vang đỏ di vào, cười nhìn tôi: “Để em đợi lâu rồi.”

Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, ân cần mà mở nắp chai, giúp tôi rót một ly.

"Nghi Nghi, nào, anh mời em.”

Nói xong, anh ta cười đưa ly rượu cho tôi, rõ ràng là nụ cười ôn hòa như mọi ngày, nhưng trong mắt tôi bây giờ, lại có vẻ âm trầm vô cùng.

"Ừm, dạo này dạ dày em không khỏe, em uống trà thay rượu nhé.”

Tôi nhanh trí cầm ly trà bên cạnh.

Nghe vậy, khóe miệng Bạch Dữ Trầm hạ xuống, sắc mặt nặng nề nhìn tôi: "Nghi Nghi, anh sắp đi rồi, nhưng em vẫn không chịu uống với anh, dù chỉ là một ly rượu thôi sao? Có phải lòng em vẫn còn dè chừng anh không? Hay là, chúng ta đã không thể làm bạn được nữa?"

Anh ta giật phăng ly trà trong tay tôi, nâng lu rượu đến bên miệng tôi, ánh mắt nóng rực đầy bệnh hoạn.

Thấy thế, tôi kìm chế nỗi sợ trong lòng, cầm túi đứng dậy, bịa ra một cái cớ: "Ui, em đau bụng qua, em đi toilet chút.”

Ngay lúc tôi sắp cầm được tay nắm cửa, tay tôi chợt bị túm chặt.

Xoay đầu, trùng hợp đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Bạch Dữ Trầm, ánh mắt anh ta nhìn tôi như dã thú nhìn món mồi.

Đôi môi mỏng đỏ thắm của anh ta khẽ mở, giọng lạnh lẽo: "Nghi Nghi, em đang sợ anh ư?"