Mèo Nhà Tôi Là Gián Điệp

Chương 1

1.

Sau một đợt sốt, tôi thức tỉnh siêu năng lực nghe hiểu tiếng mèo, nghĩa như tên, chính là hiểu được mèo nói gì.

Trùng hợp hơn là vài ngày trước tôi nhặt được ba con mèo ở ven đường.

Trong ba đứa, nhỏ có hình thể như chiếc xe tăng chính là chị đại Bàn Quất, thon thả linh hoạt là là chị hai Tam Hoa, mà nhóc còn nhỏ, miệng chảy dãi chính là cậu em út Gia Phỉ.

Từ sai khi có thể nghe hiểu tiếng mèo, tôi phát hiện chúng nói trò chuyện với nhau rất lạ, giống như đang âm mưu gì đó.

Ví dụ như tôi mấy hộp dâu tây, chúng sẽ ghé vào người tôi, nói chuyện bằng tiếng mèo: "Dự theo sổ tay đặc công, cô ấy ăn hơn mười quả thì chứng tỏ cô ấy thích món này, đây sẽ là thông tin quan trọng."

Chị đại Bàn Quất nói với hai con còn lại, hai đứa gật đầu, rồi nghiêm túc nhìn chằm chằm vào miệng tôi.

Tôi ăn một quả, chúng liền kêu “Meow” một tiếng, giòn giã đếm xem tôi ăn mấy quả rồi.

Lúc đủ mười trái, chúng sẽ hưng phấn xoay tròn, vui vẻ nhào bột.

Ví dụ như lúc tôi ôm điện thoại, cười khờ với trai đẹp trong màn hình, chúng sẽ nhảy lên ghế sofa: "Dựa theo sổ tay đặc công, hễ cô ấy xem 1 video của đồng loại quá mười lần, thì có nghĩa là cô ấy thích người đó." Lần này, mèo chị thứ cướp lời.

Mèo cả hài lòng gật đầu, có cảm giác mừng rỡ: "Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy."

Lại ví dụ như bây giờ tôi quằn quại nằm trên giường, ôm bụng đau đến chảy mồ hôi lạnh, chúng nó sẽ mò vào trong chăn, nằm lên bụng và đôi chân lạnh như băng của tôi: "Dựa theo sổ tay con người, có lẽ con sen hốt kít bị đau bụng kinh, đây cũng là thông tin quan trọng.” Nhóc mèo út mới ba tháng, miệng còn thổi bong bóng mở miệng.

Miêu cả hừ mấy tiếng, giọng điệu bất đắc dĩ: "Ai bảo tối hôm qua cổ ăn hết kem lại đến coca lạnh? Còn thức đêm vẽ tranh, không đau mới là lạ ấy.”

"Nhưng tối nay là giờ hẹn gặp đại ca mà, không đi thì trễ mất." Mèo thứ nói.

Trong chăn, tôi mở choàng mắt, bắt được từ khoá.

Đại ca?

"Chịu rồi, thôi đêm mai hẵng đi.”

Quả nhiên chúng nó có tổ chức, có âm mưu! Ngon rồi, tôi cũng muốn xem xem thứ quỷ yêu gì dám lén lút phái mèo đến điều tra tôi!

Tối hôm sau, tôi lặng lẽ đi theo chúng đến cuối một con hẻm, thấy được đại ca mà tụi nó nói: một con mèo đen đầy khí chất.

Khỏi phải nói, thần thái của con mèo này chẳng khác gì Rùa đen trong công ty tôi.

Mèo đen ưu nhã ngồi xuống, nghiêm túc mở miệng: "Đã ba ngày kể từ ngày tổ chức giao nhiệm vụ cho các mi, bây giờ bắt đầu báo cáo.”

Ba con mèo lập tức ngồi ngay ngắn, biểu cảm nghiêm trang, một móng mèo hơi duỗi ra ngoài, tạo thành tư thế nghỉ, báo cáo theo thứ tự.

Mèo cả: “Thích: hoa quả, vẽ tranh, trai đẹp, phim thần tượng mất não, tiền.”

Mèo kế: “Tình trạng hiện tại: ở nhà, độc thân, thức khuya, kinh nguyệt không đều kèm theo đau bụng kinh.”

Mèo út: “Ghét: rau thơm, tăng ca, team building, và cả…sếp Ti Triệt.”

Nghe vậy, khoé miệng mèo đen run rẩy, gương mặt đen thui loé lên vẻ xấu hổ.

"Biết nguyên nhân cụ thể tại sao cô ấy ghét sếp không?" Mèo đen hỏi.

Mèo út chớp đôi mắt mèo lúng liếng, nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, nói: "Nguyên nhân cụ thể mời xem lại 3 cái đầu tiên.”

Mắt mèo đen lập loè, ho nhẹ hai tiếng, nói câu tan họp rồi chạy biến.

Đêm đó, trong nhóm công ty, Rùa đen gửi một thông báo: Hoạt động team building cuối tuần theo nguyên tắc tự nguyện, không bắt buộc.

Dường như cảm thấy giọng điệu của mình có hơi lạnh lùng, người đó lập tức gửi thêm sticker.

Sau khi đọc thông báo, lòng tôi rơi bộp một cái, tên Rùa đen này biết làm người rồi à?

Lúc này, đầu óc bỗng dưng xuất hiện một suy đoán rất to gan.

Chuyện xảy ra lúc sau càng chứng thực suy đoán này hơn.

2.

Ngày kế tiếp, công ty phát thông báo, yêu cầu từ nay về sau tất cả các ban ngành đoàn thể không được tự ý yêu cầu công nhân tăng ca, một khi phát hiện sẽ phạt nặng!

Không chỉ như thế, ngay cả đại đa số món đầy rau thơm theo sở thích Ti Triệt ở canteen cũng bị cưỡng chế thay đổi.

Quản lí canteen bị phê bình một trận, có thể nói bầu không khí cả công ty rực rỡ hẳn lên, nhân viên vô cùng vui mừng.

Ngược lại với bọn họ, Ti Triệt càng thay đổi, lòng tôi càng bất an.

"Lai Nghi, Rùa đen gọi cô đến văn phòng." Đồng nghiệp nhìn tôi bằng ánh mắt "Đồng chí đi mạnh giỏi".

Trước mắt tôi tối sầm, Rùa đen mà gọi nhân viên đến văn phòng thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành, có lẽ là không hài lòng với bản thiết kế của tôi.

Hít sâu một hơi, tôi gõ cửa phòng làm việc của anh, bên trong vang lên một giọng nam trầm thấp dễ nghe: "Vào đi.”

Vốn cho rằng anh sẽ xụ mắt bắt lỗi bản thảo của tôi như mọi khi, ai mà ngờ được anh chỉ đưa mắt nhìn tôi: "Qua bên kia chờ chút, tôi đang bận.”

Nói xong, anh đưa mắt nhìn bàn trà bên cạnh.

Tay đặt bên hông siết thành nắm đấm, bà nọi anh, bận mà còn kêu tôi, này có khác gì lãng phí thời gian của tôi đâu?

Song, lúc đến gần bàn trà, tôi chợt sửng sốt.

Chỉ thấy trên bàn có trái cây và đồ ăn vặt đủ mọi màu sắc, hầu hết đều là thứ tôi thích ăn, kế bên còn có một bình nước bốc hơi… Hình như là trà gừng đường đỏ?

Gặp tôi không nhúc nhích, Ti Triệt vốn vùi đầu phê duyệt tài liệu ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ nhìn sang: "Mấy thứ đó là trợ lý mua cho tôi, tôi không thích lắm, em thích thì ăn đi."

Lúc đối diện với tôi, anh giật mình dời mắt, tiếp tục tập trung đọc giấy tờ, chỉ là ngòi bút đong đưa qua lại, mãi mà không viết chữ nào.

Nghe vậy, tôi dở khóc dở cười, ngộ ha, trợ lý nhà ai mà đi mua trà gừng đường đỏ cho sếp?

Ti Triệt làm thế chắc chắn là vì lấy lòng tôi, nhưng tôi có gì đáng để anh lấy lòng chứ?

Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng hiểu ra.

Anh trai tôi! Chắc chắn anh để ý anh trai tôi!

Về phần tại sao tôi dám khẳng định như thế thì phải nói đến một bức ảnh chụp chung. Lúc đó Rùa đen và anh tôi là bạn học cấp ba, anh tôi là lớp trưởng, lúc nghỉ hè anh tới nhà tìm anh trai tôi học thêm, khi chụp ảnh, anh đứng bên trái anh tôi, còn tôi đứng bên phải của anh trai.

Ngay lúc máy chụp, anh xoay đầu nhìn về phía anh tôi, ánh mắt đó, ôi có thể gọi là chất chứa bao carm xúc.

Nghĩ đến đây, tôi mím môi, đi đến trước bàn Ti Triệt, nghiêm túc nhìn anh: "Sếp, anh thật lòng hả?"

Động tác ký tên khựng lại, lúc Ti Triệt gẩng đầu nhìn tôi, bên tai anh đã đỏ ửng.

Anh như thế càng củng cố suy đoán vừa rồi của tôi, quả nhiên anh thích anh tôi!

Tôi nhắm hai mắt lại, thở dài: "Nể tình tôi ăn nhiều đồ ăn vặt của anh như thế, tôi đồng ý, chắc chắn sẽ không phụ lòng anh đâu. Nhưng anh phải cho tôi chút thời gian, tôi cũng cần chuẩn bị chút.”

Ti Triệt kích động, đuôi mắt ửng hồng, khóe miệng cũng vô thức nhếch lên. Anh đứng dậy, chỉnh trang quần áo, rũ mắt nhìn tôi, giọng dịu dàng hơn bao giờ hết: "Được."

Tôi vươn tay vỗ vai anh: "Yên tâm đi người anh em, tôi sẽ không khiến anh thất vọng."

Nghe vậy, Ti Triệt nhíu mày khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu nhẹ: "Ừ, chờ em.”