Xuyên Thành Alpha Cặn Bã Trong Truyện Mang Thai Bỏ Trốn

Chương 24

Từ đầu đến cuối, Vân Thừa Hoài chẳng nói một lời.

Nàng đã giao vương phủ cho Thẩm Lưu Niên, tự nhiên sẽ không xen vào.

Ánh mắt Thẩm Lưu Niên thoáng lóe lên, nàng muốn xem thử giới hạn của Vân Thừa Hoài nằm ở đâu.

"Đem toàn bộ quản sự lớn nhỏ trong vương phủ, cùng các đại nha hoàn gọi tới đây."

Chỉnh đốn xong chính viện, bước tiếp theo là cả vương phủ.

Trong số hầu nữ hồi môn của Thẩm Lưu Niên, không thiếu người biết quản sự. Dù không thể thay hết người trong vương phủ, những vị trí trọng yếu cũng có thể đổi thành người của nàng.

Còn những kẻ trong vương phủ, dùng được thì dùng, không dùng được thì đuổi đi, từ từ chọn lựa.

Nếu không đủ người, ra ngoài mua thêm. Có tiền, còn sợ không mua nổi nô bộc sao?

Chẳng bao lâu, quản sự lớn nhỏ của vương phủ đã tập hợp đầy đủ, mười người một hàng, hơn trăm nhân. Mấy bà tử, mụ mụ quản sự, quả thật không ít.

Thẩm Lưu Niên từ trước đã cho người chuyển bàn ghế ra sân, bản thân nàng khoác thêm áo choàng, ngồi dưới hành lang, nheo mắt lười biếng, tựa như đang ngắm người đứng trong viện, lại tựa như chẳng nhìn ai cả.

Không ai biết trong lòng nàng nghĩ gì, càng không một ai trong đám quản sự dám đoán. Nhất thời, cả viện chìm trong nỗi hoang mang.

Nghe tin vương thượng đã giao quyền quản lý vương phủ cho vương phi, đám nha hoàn, bà tử trong phủ không khỏi lo lắng. Với các nàng, huyện quan không bằng hiện quản, vương thượng lo chuyện bên ngoài, còn chủ mẫu lại quản bọn họ.

Việc Thẩm Lưu Niên mang thai đã truyền khắp vương phủ, thậm chí có lẽ cả ngoài phủ cũng hay biết.

Vương phi có thai, vương thượng đối đãi với vương phi đổi khác hoàn toàn. Không chỉ chuyển nàng vào chính viện, mà còn sự sự thuận theo, thậm chí cả quyền quản lý vương phủ cũng trao cho nàng.

Đối diện Thẩm Lưu Niên, đám người cúi đầu thật thấp, không dám nhìn thẳng. Hoàng tộc xử lý nô bộc vốn luôn lạnh lùng, chỉ một câu nói đã có thể lấy mạng. Các nàng chỉ là nô bộc, không phải quan thuộc của vương phủ, sống chết chỉ là lời phán quyết của vương thượng hay vương phi mà thôi.

Trước kia, vương phi không được sủng ái, ngay cả chính viện cũng chẳng được bước vào. Nay mọi chuyện đã khác, xem ra phủ Sở Tương Vương sắp đổi trời rồi.

Thẩm Lưu Niên ngồi nơi hành lang, trên đùi phủ tấm chăn dày, bên cạnh lò sưởi bập bùng cháy, trên lò đặt một chiếc ấm, bên trong giữ trà ấm.

Vân Thừa Hoài ngồi bên cạnh, thoạt nhìn như đang làm chỗ dựa cho Thẩm Lưu Niên, nhưng thực ra lại đang vật lộn với trái quýt nướng trên lửa.

Trái quýt hơi nóng, bàn tay nàng lại trắng nõn, mềm mại, gần như không cầm nổi.

Nàng cẩn thận bóc vỏ, đợi trái quýt nguội bớt rồi đưa đến trước mặt Thẩm Lưu Niên: “Phu nhân, ăn quýt.”

Thẩm Lưu Niên vừa chuẩn bị nói chuyện, lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị cắt ngang. Ánh mắt nàng nhìn về phía Vân Thừa Hoài thoáng giận dữ.

Vân Thừa Hoài chớp mắt đầy vô tội, chẳng hiểu mình đã làm sai điều gì. Nàng chỉ muốn lấy lòng Thẩm Lưu Niên mà thôi, đâu có làm gì khác.

Sau khi suy nghĩ về tình cảnh của mình, nàng hiểu rõ một điều: Bất kể sau này thế nào, hiện tại điều nàng cần làm chính là lấy lòng Thẩm Lưu Niên.

Lấy lòng thê tử của mình chẳng có gì là đáng xấu hổ, dẫu thê tử này chỉ là danh nghĩa.

Nàng lặng lẽ rút trái quýt về, cúi đầu tự mình ăn, dáng vẻ ủy khuất khiến người nhìn không khỏi thấy đáng thương.

Thẩm Lưu Niên cảm thấy có chút nực cười. Chắc chắn nàng đã có chỗ nào suy nghĩ không thông mới thấy Vân Thừa Hoài đáng thương như vậy.

Nâng chén trà nhấp một ngụm, Thẩm Lưu Niên chậm rãi cất lời: “Hạn các ngươi trong nửa canh giờ, đem sổ sách của ba năm gần đây giao lên. Ta… bản vương phi sẽ phái người đi theo các ngươi lấy.”

Người quản sự của Thẩm gia nhanh chóng bước đến bên những người tương ứng, chuẩn bị tiếp nhận công việc của họ.

Đám người trong viện không rõ ý, nhưng thấy có người theo sát, cũng đành quay về lấy sổ sách.

Vân Thừa Hoài ngồi bên cạnh, âm thầm quan sát, cuối cùng cũng hiểu rõ dụng ý của Thẩm Lưu Niên.

Nàng triệu tập toàn bộ bà tử quản sự và đại nha hoàn, không lập tức ra tay mà để họ đứng giữa trời đông giá rét suốt nửa canh giờ.

Cộng thêm áp lực từ vương thượng và vương phi, dần dần phá vỡ phòng tuyến tâm lý của họ. Đến khi thảo luận chuyện sau, những người này sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Không chỉ ngoan ngoãn, có lẽ vì muốn chuộc tội, họ còn sẽ tranh nhau tố cáo lẫn nhau. Kế tiếp, chắc chắn sẽ là một màn kịch lớn.

Quả không hổ danh là nữ đế tương lai, thủ đoạn quả thực cao minh.

Lúc này, Thẩm Lưu Niên giơ tay, ra hiệu cho Nam Linh lại gần đỡ nàng: “Đi thôi. Nếu bọn chúng trở lại, cứ để chúng chờ trong viện, bản vương phi nghỉ trưa xong sẽ quay lại.”

Nam Linh đang định tiến lên, không ngờ một bóng người đã chen ngang, nhiệt tình nói: “Phu nhân cẩn thận, hay là để ta bế phu nhân về phòng nhé?”