Một vị vương gia như nàng ta, nếu muốn hại chết bọn họ, những người không có chút gốc rễ nào ở Nam Tần, chỉ cần làm sạch sẽ một chút, không để lộ lời đồn ra ngoài, là có thể không tốn chút công sức mà đoạt mạng họ.
Trước kia, Vân Thừa Hoài còn hung hăng, ra vẻ muốn lấy mạng bọn họ. Vậy mà hôm nay lại đột nhiên thay đổi, chắc chắn có ý đồ mờ ám.
Thẩm Lưu Niên nâng chén trà lên nhấp một ngụm, hương trà lan tỏa trong miệng, nhàn nhạt nói: “Bảo Từ đại nhân rằng, cửa hàng hay tiền bạc đều không quan trọng, chỉ cần bảo đảm người của chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Từ đại nhân là con gái của Từ ma ma, một Hòa Nguyên, cùng với quản sự khác thay nàng xử lý việc bên ngoài.
Nàng sớm đã có ý định rời khỏi đây. Một mình nàng thì dễ đi, nhưng nếu tính cả mấy trăm người đi theo nàng về Nam Tần, tất cả sẽ trở thành cá nằm trên thớt.
Vì vậy, nàng đã từng bước sắp xếp người của mình rời đi. Nếu một lúc đưa đi quá nhiều, sẽ dễ bị nghi ngờ.
Nhưng nàng đã đánh giá cao Vân cẩu. Đến nay, hơn một trăm người đã rời đi, mà Vân cẩu vẫn chẳng thèm để ý.
Song, hành động bất thường hôm nay của Vân Thừa Hoài chắc chắn không đơn giản.
Nếu nàng ta phát hiện ý định rời Nam Tần của mình, sẽ làm gì với nàng và mấy trăm người tùy tùng? Hay nàng nên ra tay trước để giành lợi thế?
Khi Vân Thừa Hoài rời khỏi tiền viện, không chú ý tới một bóng dáng nhanh chóng lẻn vào thư phòng.
Bóng dáng ấy rời khỏi tiền viện, thẳng tiến về phía hoàng cung.
Vân Thừa Hoài sải bước về chính viện, thời gian không còn sớm, nàng phải đến để dùng bữa cùng Thẩm Lưu Niên.
Dù Thẩm Lưu Niên không muốn gặp nàng, nhưng nàng nhất định phải bám lấy nàng ấy.
Một buổi sáng đã trôi qua, có lẽ Thẩm Lưu Niên đã dặn dò xong những gì cần dặn dò.
Trong ba ngày ngắn ngủi, thời gian chẳng thừa thãi. Vân Thừa Hoài lo nếu bám quá sát sẽ phản tác dụng, nên đã chừa lại chút khoảng trống.
Trên đường tới chính viện, nàng nghe An Viễn nói, một nha hoàn khác của Thẩm Lưu Niên là Bắc Trúc đã ra khỏi vương phủ.
An Viễn đã phái người theo dõi Bắc Trúc, chẳng mấy chốc sẽ có tin tức báo về.
Vân Thừa Hoài kéo chặt áo choàng, không rõ chất liệu lông nào làm ra nhưng ấm áp vô cùng, bước đi ngoài trời lạnh mà chẳng hề thấy rét buốt.
Tuyết trên đường trong viện đã được quét sạch, chỉ còn đọng lại trên hoa cỏ, khiến cảnh sắc vương phủ thêm phần thanh tĩnh.
Chính viện hiện giờ toàn là người của Thẩm Lưu Niên, đám tỳ nữ trước đây của nguyên chủ đều bị đẩy ra ngoài làm công việc quét dọn.
Chỉ trong một buổi sáng, từ tỳ nữ thân cận của vương thượng cho đến đám tỳ nữ quét dọn trong viện, địa vị đều rớt xuống thảm hại.
Quả nhiên, vừa thấy Vân Thừa Hoài đặt chân vào chính viện, một tỳ nữ lớn mật đã lập tức lao đến trước mặt nàng, "phịch" một tiếng quỳ sụp dưới chân, khóc nức nở:
“Điện hạ, cầu xin ngài, cho chúng nô tỳ được ở lại hầu hạ ngài. Dù phải làm việc gì ở tiền viện cũng được.”
Tiền viện sao? Vân Thừa Hoài cúi đầu nhìn thiếu nữ đang khóc đến hoa lê đẫm mưa, ánh mắt không hề có chút thương hại nào.
Đám tỳ nữ này, phần lớn đều đã bị người khác mua chuộc, giữ lại bên cạnh chỉ thêm rước họa.
Thẩm Lưu Niên đẩy họ ra ngoài sân viện, nàng còn thấy như thế là quá gần, đáng lý phải đuổi hẳn đi mới đúng.
Ở thế giới này, Khôn Trạch hiếm khi trở thành nô bộc. Chỉ khi gia đình phạm tội mới phải chịu cảnh làm nô bộc, thường bị đưa đến giáo phường, rất khó thoát thân.
Tỉ lệ giữa Càn Nguyên, Khôn Trạch và Hòa Nguyên là 3:1:6.
Càn Nguyên thì không hiếm, nhưng Khôn Trạch cực kỳ ít, phần lớn tập trung trong các gia tộc quý tộc, rất hiếm gặp ở dân gian.
Các Càn Nguyên đều khao khát lấy Khôn Trạch làm thê tử. Trừ phi gia cảnh suy sụp đến mức ăn không đủ no, sống còn nguy cấp, mới cân nhắc đến Hòa Nguyên.
Sự kết hợp giữa hai Hòa Nguyên phải được quan phủ chứng nhận, sau đó nhận nước thánh để sinh con. Xác suất sinh được Càn Nguyên hoặc Khôn Trạch rất thấp, đa số vẫn là Hòa Nguyên.
Với các gia tộc quý tộc, cưới được một nữ dâu là Càn Nguyên đã là niềm tự hào, nếu sinh ra Khôn Trạch, chắc chắn trăm nhà cầu thân.
Còn với gia đình thường dân, Càn Nguyên thì tạm ổn, nhưng Khôn Trạch lại là tội mang ngọc, dễ trở thành mục tiêu của những kẻ quyền thế.
Bởi vậy, rất hiếm có Khôn Trạch làm nô bộc, đa phần đều trở thành thê thϊếp của nhà giàu.
Đám tỳ nữ trước đây của nguyên chủ, đều là Hòa Nguyên, nhưng là những Hòa Nguyên dung mạo xinh đẹp, tài nghệ hơn người.
Dẫu sao cũng là hoàng nữ, nô tỳ của nàng so với con gái nhà quan nhỏ cũng được nuôi dưỡng tốt hơn.
Một tỳ nữ đại diện đứng ra, mấy người còn lại quỳ thành một hàng trước mặt Vân Thừa Hoài.