Thế nhưng, có những chuyện không phải muốn hay không, mà là luật định, trẻ vị thành niên nhất định phải có người giám hộ.
Nàng buộc phải chuyển đến nhà người thân gần nhất, là dì ruột của mình. Trời biết, khi đó dì nàng mới hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp, còn phải nuôi thêm một đứa cháu là gánh nặng, lương tháng không đủ chi tiêu.
Dì nàng đối xử với nàng không lạnh nhạt, cũng chẳng quá thân thiết. Không thiếu thốn điều gì, nhưng cũng chẳng gần gũi.
Một nơi ở, đủ tiền ăn mỗi ngày, ngoài ra không mấy khi nói chuyện. Quan hệ giữa họ chỉ có vậy.
May thay, năm nàng mười tám, tiền bồi thường của cha mẹ chuyển vào tài khoản. Nàng trả lại cho dì số tiền gấp đôi những gì đã nhận.
Sau khi vào đại học, nàng chuyển đến ký túc xá, ngày nghỉ đi làm thêm. Nghe nói dì đã mua nhà mới và chuyển đi, nàng gửi một câu chúc mừng, nhưng đối phương không trả lời, cũng chẳng nói cho nàng địa chỉ mới.
Khi ấy, nàng đã hiểu, dì không muốn nàng biết nơi ở mới, có lẽ nghĩ rằng từ đây hai bên coi như không còn liên hệ gì.
May mắn thay, giữa họ không có tình cảm sâu sắc, nếu không, sau khi xuyên sách, nàng chắc sẽ đau lòng rất lâu.
Chính vì không lưu luyến gì, nàng mới có thể nhanh chóng nhập vai thành nữ phụ độc ác.
Mặc dù, mục tiêu của nàng là thay đổi hình tượng, không làm nữ phụ độc ác nữa.
Ngày đầu tiên bước vào thế giới trong sách, Vân Thừa Hoài vẫn là ác nữ trong mắt nữ chính.
Hiện tại, việc nàng cần làm là thay đổi hình tượng của mình trong mắt người khác, trước hết là trong mắt Thẩm Lưu Niên.
Tuy nhiên, sự thay đổi tính cách quá đột ngột chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ. Huống chi, trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, những chị em của nguyên chủ đều đang chờ chực, chỉ cần nàng để lộ chút sơ hở là sẽ bị nắm thóp ngay.
Vừa hay, Thẩm Lưu Niên đang mang thai, nàng có thể lấy lý do vợ có thai để giải thích cho sự thay đổi của mình.
Dù là thời đại này hay thời hiện đại của nàng, người ta luôn cho rằng, một người sẽ trưởng thành hơn sau khi có con.
Có lẽ điều đó đúng với một số người, nhưng tính cách một người có trưởng thành hay không thật sự không liên quan gì đến chuyện có con. Dẫu vậy, nàng vẫn có thể lấy lý do này làm cái cớ.
Vân Thừa Hoài sau khi miễn cưỡng mặc y phục xong, bắt gặp ánh mắt không thiện cảm của Thẩm Lưu Niên, bèn nở nụ cười ngây thơ vô hại.
Nàng không biết, chỉ một câu nói của mình đã khiến Thẩm Lưu Niên tức giận đến mức nào.
Ai lại muốn có con với nàng chứ? Chuyện mang thai này vốn là kết quả của một âm mưu, buộc Thẩm Lưu Niên phải viên phòng với nguyên chủ.
Thẩm Lưu Niên chỉ cảm thấy ghê tởm, hận không thể lập tức uống một bát thuốc phá thai để chấm dứt mọi thứ, dù điều đó có khiến thân thể tổn hại không thể cứu vãn.
Vân Thừa Hoài, đã quen nhìn thấu thế thái nhân tình, cộng thêm hiểu biết từ nội dung tiểu thuyết, tự nhiên nhận ra sự căm hận trong mắt Thẩm Lưu Niên.
Trong tiểu thuyết, Thẩm Lưu Niên khi mang thai đã trốn đến Bắc Tề. Vì đường xá gian nan, nàng không giữ được đứa trẻ, cơ thể cũng để lại di chứng.
Sau này, nàng đến Dị Nhân Cốc để giải trừ dấu ấn, nhưng sức khỏe vẫn yếu kém.
Dù nhiều năm sau, Thẩm Lưu Niên giành được hơn nửa giang sơn Nam Tần, trở thành vị Khôn Trạch Hoàng đế đầu tiên trong lịch sử, nhưng vì cơ thể quá yếu, cuối cùng nàng bạc mệnh, để lại tất cả thành tựu cho người khác.
Nguyên chủ đã khiến Thẩm Lưu Niên chịu khổ nhiều như vậy, việc nàng hận nguyên chủ là điều dễ hiểu. Ai bảo nàng lại kế thừa thân thể này chứ.
Nhìn thấy thái độ của Thẩm Lưu Niên đối với mình, Vân Thừa Hoài âm thầm thở dài. Nàng mới đến đây ngày đầu tiên, có thể làm được gì chứ?
Ba ngày chắc chắn không đủ để thay đổi cách nhìn của Thẩm Lưu Niên. Việc trước mắt nàng cần làm là giữ Thẩm Lưu Niên ở lại trong vương phủ, đợi đến khi đối phương không còn ý định gϊếŧ mình, rồi tính đến chuyện sau này.
Nàng giả vờ như không hiểu ánh mắt của Thẩm Lưu Niên, nhẹ giọng dặn dò: “Vương phi bị thương ở đầu gối, hãy gọi tỳ nữ thân cận của nàng đến hầu hạ.”
“Còn nữa, từ nay Vương phi hãy dọn về chính viện ở, gọi tất cả nha hoàn, ma ma của nàng qua đây chăm sóc thật tốt.”
Chính viện vốn là viện của Vương phi, nhưng nguyên chủ đã đuổi nàng ra ngoài, chiếm chính viện làm của riêng.
Ở thời cổ đại, chủ quân không có phòng ngủ riêng. Nếu không ở chính viện hay viện của các thϊếp, thường sẽ nghỉ lại trong thư phòng.
Nguyên chủ quá đam mê tranh đoạt ngôi vị, ngày ngày chỉ nghĩ đến việc phô trương bản thân, làm sao để sau khi Thái nữ qua đời, mình có thể kế thừa vị trí đó. Vì vậy, bên cạnh nguyên chủ không có thông phòng hay trắc thất, miễn cưỡng có thể coi là giữ mình trong sạch.
May mà Nam Tần có quy củ nghiêm ngặt, trước khi có chính thê, dù bên cạnh có hai thông phòng cũng tuyệt đối không được nạp thϊếp.
Thông phòng không được vượt quá ba người, nếu vượt quá, gia đình bên ngoài sẽ cân nhắc có nên gả con gái vào không.