Nếu không, trong thời đại mà mọi người đều kết hôn sớm, nàng ta sẽ không chờ đến tận 20 tuổi mới gả cho nguyên chủ.
Dù sao, 20 tuổi ở thời cổ đại đã được coi là "gái già."
Một người được nuông chiều lớn lên, khi đến Nam Tần lại phải chịu sự đối xử độc ác như vậy, làm sao nàng ta không hận?
Vân Thừa Hoài nhẹ nhàng đặt Thẩm Lưu Niên lên giường, kéo chăn đắp kín người nàng ta, sau đó cúi đầu nhìn nữ nhân khiến người khác kinh diễm này.
Khuôn mặt của Thẩm Lưu Niên tái nhợt, đôi mày nhíu chặt, vừa nằm xuống đã vô thức cuộn tròn người lại, cố hấp thụ chút hơi ấm từ chăn.
“Ngươi, bảo người đi nấu chút canh thuốc để xua tan hàn khí, sau đó mời phủ y tới đây.”
Vân Thừa Hoài không nhớ nổi tên của cung nữ, chỉ đơn giản ra lệnh.
Là chủ nhân của vương phủ, lời nói của nàng có sức nặng tuyệt đối, không ai dám nghi ngờ, cũng không cần giải thích gì thêm.
Hơn nữa, nếu nàng nhớ không nhầm, trong tiểu thuyết, chính lần bị phạt này Thẩm Lưu Niên đã phát hiện mình mang thai.
Một người phụ nữ mang thai, dù ở thời điểm nào cũng cần được đối xử cẩn thận, huống chi nàng ta đã quỳ trong tuyết lâu như vậy. Tìm thầy thuốc kiểm tra là việc cần làm để nàng yên tâm.
Trong vương phủ có phủ y riêng, được Thái y viện phái tới. Tay nghề của họ thuộc hàng xuất sắc nhất thời bấy giờ.
phủ y của phủ Sở Tương Vương trông chỉ ngoài 30 tuổi, vừa bước vào phòng đã hành lễ với Vân Thừa Hoài: “Điện hạ.”
“Không cần đa lễ, ngươi kiểm tra cho vương phi trước.”
Điều duy nhất nguyên chủ làm đúng là để lại ký ức này, giúp nàng không quá bối rối trong môi trường hoàn toàn xa lạ.
phủ y ngồi quỳ bên giường, nhận lấy chiếc khăn tay do cung nữ đưa, đặt lên cổ tay của Thẩm Lưu Niên. Một lúc sau, ông đứng dậy hành lễ: “Chúc mừng điện hạ, vương phi đã mang thai.”
Tiếng chúc mừng này được nói ra với vẻ đầy e dè. Toàn bộ vương phủ đều biết, Sở Tương Vương điện hạ căm ghét vương phi, rất có thể sẽ giận lây sang đứa trẻ trong bụng nàng.
Lời chúc mừng này, có khả năng khiến điện hạ nổi giận, nhưng nếu không nói ra, cũng có thể khiến nàng không vui.
phủ y chỉ cảm thấy mình đang đi trên dây, thật khó xử.
Vân Thừa Hoài chẳng bận tâm phủ y nghĩ gì, trong lòng nàng chỉ vang lên một câu... Thẩm Lưu Niên thực sự đã mang thai.
Trong tiểu thuyết, Thẩm Lưu Niên bỏ trốn khỏi vương phủ ba ngày sau khi phát hiện mình mang thai, và phải trải qua nhiều gian nan mới đến được Bắc Tề.
Điều này có nghĩa, nếu trong ba ngày tới nàng không ngăn được nữ chính rời khỏi vương phủ, nàng sẽ mất đi tự do, đối mặt với nguy cơ bị giam cầm suốt 10 năm.
Sau đó, kết cục sẽ là chết đói trong vương phủ.
Mười năm bị giam cầm, và cái chết bi thảm sau đó, Vân Thừa Hoài dĩ nhiên không thể chấp nhận.
Không, nàng không thể bị giam cầm, càng không thể chết. Được trao cơ hội sống lại lần nữa, nàng không muốn kết thúc cuộc đời trong bi kịch.
Nàng nhất định phải thay đổi số phận của nguyên chủ. Là một hoàng nữ, được phong vương cai quản hai vùng đất, nàng có thể sống trong nhung lụa mà chẳng cần làm gì. Điên rồi mới để mình bị giam cầm.
Mười năm giam cầm trong một thời đại không có điện thoại hay internet, không có bất kỳ phương tiện giải trí nào, con người chắc chắn sẽ phát điên.
Trước đây, nàng chỉ bị cảm cúm phải nằm nhà hơn nửa tháng, có điện thoại và internet mà vẫn cảm thấy buồn chán, huống chi là 10 năm.
Nàng biết, để thay đổi kết cục của nguyên chủ, điểm mấu chốt nằm ở Thẩm Lưu Niên.
Nguyên chủ đã hành hạ nữ chính suốt nửa năm trời, làm sao có thể thay đổi cách nhìn của nữ chính chỉ trong ba ngày?
Việc cấp bách lúc này là giữ nữ chính lại. Chỉ cần Thẩm Lưu Niên không rời đi, nàng vẫn còn cơ hội thay đổi cảm nhận của nàng ta về mình.
Dù sao, nếu Thẩm Lưu Niên rời đi, lần gặp lại tiếp theo sẽ là khi nàng dẫn binh đánh vào Thượng Đô của Nam Tần. Lúc đó thì đã quá muộn.
Thẩm Lưu Niên rời khỏi Nam Tần nhờ sự giúp đỡ của Thái nữ Bắc Tề. Trong tiểu thuyết, Thái nữ Bắc Tề đã sớm kết nối với nữ chính. Nếu không vì lo lắng liên lụy đến gia đình, Thẩm Lưu Niên có lẽ đã không ở lại vương phủ lâu đến nửa năm.
Lần này nàng ta quyết tâm rời đi, vừa để bảo vệ bản thân, vừa vì Bắc Tề Thái nữ đã hứa hẹn, dùng sức mạnh của Bắc Tề để che chở cho gia tộc Thẩm thị, đồng thời dâng ba thành trì cho gia tộc này.
Với ba thành trì, gia tộc Thẩm thị không chỉ có mỏ khoáng sản mà còn có lãnh thổ để tuyển mộ quân đội tư nhân, đủ sức tự bảo vệ.
Cuối cùng, nữ chính đã sử dụng đội quân tư nhân này, kết hợp với Bắc Tề, tiêu diệt Nam Tần, chiếm được hơn nửa thành trì của Nam Tần, trở thành vị Khôn Trạch Hoàng đế đầu tiên trong lịch sử.
Dĩ nhiên, trong mười năm đó, Thẩm Lưu Niên phải trải qua cảnh nhà tan cửa nát, mất đi từng người thân, bạn bè, chịu đựng đủ mọi gian khổ để dần trở thành một vị đế vương “đủ tầm.”