Theo cách nói của thiếu niên, mức lương đó đúng là một khoản tiền lớn. Nếu là cô, có lẽ cũng mạo hiểm tìm phú quý trong nguy hiểm.
Chỉ có điều, không biết “sinh vật cổ” rốt cuộc là cái gì, chẳng lẽ là khủng long sống lại?
“Vậy cậu đã từng gặp qua sinh vật cổ bao giờ chưa?” Khương Đồ Nam quay sang hỏi thiếu niên.
“Chưa, mấy thứ này bị che giấu rất kĩ. Mỗi năm đế quốc đều cấp một khoản lớn để bảo vệ các loài này, nhưng năm nào báo cáo công tác các chuyên gia cũng nói là chúng đang có nguy cơ tuyệt chủng. Cha mẹ tôi mấy chục năm trước đã từng nhìn thấy, nói đó là loài sinh vật lông xù xù không có ở tinh tế, tiếc là chúng ta không có cơ hội được nhìn thấy. Thông tin về chúng trên Tinh Võng cũng bị bảo mật hết rồi…”
Chỉ thấy ngón tay cậu nhẹ nhàng chuyển động, ngay lập tức một khối quang bình nhỏ xuất hiện trước mặt họ. Khương Đồ Nam còn chưa kịp nhìn rõ cậu ta đang sử dụng công nghệ cao gì đã bị hình ảnh xuất hiện trên màn hình thu hút sự chú ý. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Đây là sinh vật cổ à?”
Trên màn hình là ảnh một con báo gấm, đôi mắt vàng óng ánh nhìn chăm chú vào màn hình, trông có chút ngây ngô đáng yêu. Thân hình nó nhỏ hơn một chút so với những con báo gấm mà Khương Đồ Nam đang truy tìm gần đây. Đôi mắt nó có hai điểm sáng trắng, như thể bị ánh sáng màn hình chiếu vào. Nó đang ghé vào một cành cây, đuôi dài cong thành hình cán dù rủ xuống, tai hơi cụp về phía sau. Khương Đồ Nam không thể không suy đoán, có lẽ con báo gấm này đang chuẩn bị chạy trốn.
“Bức ảnh này là do cha mẹ tôi vô tình chụp được khi họ đi hưởng tuần trăng mật. Chỉ có một bức duy nhất vì sau đó chẳng thấy nó đâu nữa. Nhưng mà sinh vật cổ này hình như không có trong danh sách đăng ký. Sau khi trở về, cha mẹ tôi liền đăng báo, không biết sau đó họ có tìm được nó hay không.” Thiếu niên nói, giọng có chút tiếc nuối.
Khương Đồ Nam hơi nghiêng đầu nhìn về phía cậu ta, bất động thanh sắc hỏi: “Nhưng nếu nó được phát hiện ở khu vực hoang dã thì có phải để nó sống ở bên ngoài tự nhiên sẽ tốt hơn không?”
Thiếu niên ngạc nhiên nhìn cô rồi giải thích: “Xem ra cô thật sự không hiểu rồi. Những tinh cầu mà chúng ta đang thống trị đều không thích hợp cho các sinh vật cổ sinh sống, huống chi là Ma Tinh, nơi mà loài người cũng không thể đặt chân vào! Mười năm trước, Liên Bang đã tuyên bố vứt bỏ Ma Tinh, rút toàn bộ mười sáu quân đoàn đang đóng quân ở đó về, những sinh vật cổ đó được chúng ta tiếp quản là tốt nhất.”
Khương Đồ Nam nghe vậy, đại khái đã hiểu ra phần nào. Thời đại này hẳn là ngoài con người thì toàn bộ nhũng sinh vật khác đều bị hủy diệt, chỉ có một số ít động vật nhỏ còn tồn tại, được bọn họ gọi là sinh vật cổ.