Chức Nghiệp Tu Dưỡng Của Bạch Liên Hoa

Quyển 1 - Chương 12

Cánh cửa Ngự Thư Phòng mở ra, Lục Thần bước ra từ bên trong. Khoảnh khắc nhìn thấy Lục Thần, ánh mắt Chu Hề lập tức ngấn lệ. Nàng hơi dựa vào Tử Phù phía sau mình, cứ thế mang vẻ mặt tổn thương mà nhìn Lục Thần.

Bước chân Lục Thần khựng lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn nàng: “Có chuyện gì?”

Chu Hề lập tức thu lại biểu cảm, biết rằng hoàng thượng ghét nhất là nhìn thấy các phi tần khóc lóc sướt mướt. Nàng cong môi, cố gắng gượng cười gượng gạo. Nhưng điều mà nàng không biết là, Lục Thần lại không nỡ nhất khi nhìn thấy Lạc Nhiễm rơi lệ, và cũng yêu nhất là khiến Lạc Nhiễm bị bắt nạt đến mức khóc thút thít.

"Thần thϊếp đã nhiều ngày không gặp Hoàng thượng, mang đến món bánh lê mà Hoàng thượng thích nhất..." Chu Hề như thường lệ, tỏ ra thấu tình đạt lý, không hề để lộ sự bất mãn dù Lục Thần đã lâu không ghé thăm nàng.

Nhưng lời của nàng vừa nói được một nửa đã bị Lục Thần cắt ngang:

"Trẫm còn có việc, Thần phi hãy về trước đi."

Còn việc gì nữa chứ? Chẳng qua chỉ là đi dùng bữa với ả tiện nhân kia thôi! Nụ cười trên mặt Chu Hề dần phai nhạt. Khi Lục Thần đi ngang qua nàng, nàng đột nhiên nắm lấy tay áo của hắn, bất chấp đây là nơi đông người. Nàng mắt đỏ hoe, khẩn thiết nhận lỗi với hắn:

"Hoàng thượng, Hề nhi biết sai rồi, người đừng giận Hề nhi nữa."

Nghe thấy lời của Chu Hề, thần sắc Lục Thần thoáng dao động, vừa định quay đầu nhìn nàng thì Thanh Như đứng bên cạnh cúi đầu nói nhỏ:

"Hoàng thượng, tiểu chủ đang đợi người."

Động tác của Chu Hề chững lại, nàng lạnh lùng liếc Thanh Như một cái. Lục Thần vừa quay lại đã nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, lại nhớ tới dáng vẻ chịu đựng đầy ủy khuất của Lạc Nhiễm khi bị thương hôm trước. Lòng hắn chợt lạnh đi, hắn hất tay nàng ra:

"Trẫm biết rồi."

Nói xong, Lục Thần liền bước qua nàng, lên kiệu rồng. Chu Hề đứng phía sau nhìn theo bóng lưng của hắn, thấy hắn không hề ngoảnh đầu lại, chỉ cảm thấy vị đắng trong miệng lan ra đến tận đáy lòng. Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, sao nàng và Hoàng thượng lại đến mức này chứ?

Vừa bước vào La Vận Cung, Lục Thần đã thấy Lạc Nhiễm bước tới đón. Đôi mắt vốn luôn ẩn chứa một tầng sương mỏng hôm nay lại rạng rỡ nụ cười. Lục Thần chỉ cảm thấy trái tim nóng lên, lập tức quên sạch chuyện vừa rồi với Chu Hề. Hắn cùng nàng dùng bữa, tận mắt nhìn nàng an ổn đi vào giấc ngủ mới quay về Ngự Thư Phòng.

Hắn vừa rời đi không bao lâu, Lạc Nhiễm liền tỉnh lại. Bên cạnh Thanh Như đỡ lấy tay nàng. Trong mắt Thanh Như hiện lên vẻ ngưỡng mộ, đôi tay ngọc của Lạc Nhiễm mịn màng trắng nõn, tựa như toát ra một vẻ dịu dàng mềm mại. Đang chìm đắm trong cảm giác ấy, Thanh Như liền nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại của nàng: "Hoàng thượng đi bao lâu rồi?"

Nghe giọng điệu không hề rụt rè như khi đứng trước Hoàng thượng, Thanh Như hơi cúi đầu, đáp: "Nửa khắc rồi ạ."

Lạc Nhiễm hờ hững rút tay lại, nghiêng người dựa vào giường, tựa như nghĩ đến điều gì thú vị, khóe mắt khẽ lộ ý cười. Nàng hé đôi môi đỏ hồng, nói: "E rằng sẽ lâu lắm mới lại được gặp Hoàng thượng."

Thanh Như sững sờ: "Sao có thể? Với tình cảm của Hoàng thượng dành cho tiểu chủ, tối nay người chắc chắn sẽ đến." Nói đến cuối câu, trên khuôn mặt Thanh Như cũng ửng đỏ, mỗi đêm tiếng thở gấp và những âm thanh kiều mị từ La Vận Cung luôn kéo dài đến tận nửa đêm mới dừng lại.

Lời nàng vừa dứt, nụ cười trên môi Lạc Nhiễm càng thêm đậm. Nàng khẽ rung hàng mi, nhẹ nhàng nói: "Ngươi cứ chờ mà xem."