Phi Hồng Tuyết Trảo

Chương 3: Võ Khúc 2

“Nực cười.” Khổng bà bà nói: “Làm sao nó vào được cổng chính khách sạn Yên Vân?”

Sư đệ trả lời: “Năm nay chùa Thanh Long có một vị khách tục gia treo đơn cùng đồng hành, là tiểu thư nhà Kiếm Nam tiết độ sứ. Năm nay cùng đến trấn Thái Ất là muốn mời Long đầu. Tạ Tấn từ sớm đã tới khách sạn Tuyết Châu, dùng đủ mọi cách dây dưa, nói muốn thay người khác thử xem công phu của Long đầu sâu cạn thế nào.”

Chuyện sau đó thì mọi người đều biết rồi đấy.

Cổ nhân chết dưới váy thạch lựu, nay có Tuyết Nguyên Kiếm gãy dưới Kim Cang Đạt Ma Trượng.

Khổng bà bà hừ một tiếng cười giễu: “Tạ Tấn, ngươi muốn hai ngày nữa lên Luận Kiếm Đài triễn lãm bảo kiếm mẻ lưỡi của mình cho các vị tiền bối giang hồ xem cùng hả?”

Mọi người cùng cười phá lên.

Tạ Tấn: “Không dám.”

Khổng bà bà nói: “Hoặc là làm cho Tuyết Nguyên Kiếm về lại nguyên dạng, hoặc là từ bỏ Luận Kiếm Đài năm nay.”

Bà bà ném lại một câu này rồi xoay người rời đi, để lại đám thiếu niên im phăng phắc đứng lặng trong sân.

Sư đệ gây chuyện Giang Trung Dương tự biết mình lắm lời, cẩn thận từng li từng tí bước lên trước bồi tội: “Nếu huynh không chê thì dùng kiếm của đệ đi.”

Tạ Tấn cười nói: “Tuy kiếm đều tên là Tuyết Nguyên, nhưng ta đã quen dùng kiếm dài hai thước chín tấc rồi, vóc dáng đệ không cao, kiếm cũng ngắn hơn kiếm của ta mấy tấc, mấy tấc này thật không dám xem nhẹ.”

Trung Dương vừa tức vừa cuống: “Vậy phải làm sao bây giờ? Cũng không thể bỏ tỷ thí được.”

Tạ Tấn xua tay nói: “Chuyện nhỏ.”

Đương nhiên là không thể coi như không có chuyện gì được rồi.

Tiệm rèn trên trấn cũng không ít, nhưng lưỡi kiếm Tuyết Nguyên bị mẻ thì không phải ai cũng vá được.

Thợ rèn có tiếng ở Trường An lại càng không thiếu, nhưng nếu đi Trường An lúc này, cả đi lẫn về, chỉ tính riêng việc đi đường thôi cũng mất hơn một ngày, muốn tìm thợ giỏi vá kiếm là chuyện không khả thi cho lắm.

Chung Nam Luận Kiếm sẽ diễn ra trong hai ngày này, Tạ Tấn lại nằm trong danh sách được đánh giá cao năm nay, lúc này mà từ bỏ há lại không tiếc hận?

Bên này, trong khách Phòng Châu, Giang Đồng tức đến mức suýt đánh nhau với Trung Dương. Nếu không phải nghĩ đến Đồng Nhi là tôn nữ ruột thịt của Tông chủ thì Khổng bà bà đã muốn ném nàng ấy xuống sông từ lâu. Nha đầu bướng như trâu càng được đà càng lấn tới, thiếu trang chủ đều không dám chọc vào, đám sư huynh sư tỷ lại càng không dám nhúng tay.

Nếu nói trên đời này nàng ấy chịu nghe lời ai nhất thì cũng có một người đấy, chính là Tạ Tấn.

Lúc này mọi người mới nhớ tới Tạ Tấn, tìm kiếm khắp nơi lại chẳng thấy bóng dáng chính chủ đâu.

Thoạt đầu Tạ Tấn chỉ đi tới khoái mã dịch, hỏi ngựa đi Trường An nhanh nhất mất bao lâu.

Tất nhiên là tay trắng đi về.

Y đeo Tuyết Nguyên kiếm một mình đi loanh quanh trong trấn Thái Ất, cho đến khi trống điểm canh năm, chợt nghe giữa lòng sông có người huýt sáo, cúi đầu nhìn xem, thì ra là thuyền con của khách sạn Tuyết Châu ra khỏi trấn mua đồ chay.

Một cô nương ngồi đầu thuyền, thấy y nhìn sang đây thì hỏi: “Có phải là Tạ Tấn không?”

Cô nương này nhìn rất quen, mặt mày thanh tú, nhưng cụ thể là ai thì lại không nói rõ được.

Cô nương lớn lên trông thanh tú đâu có ít, cô nương muốn chòng ghẹo dụ dỗ y trong mấy năm trở lại đây lại càng nhiều, không nhớ ra âu cũng không thể trách y được.

Thông thường khi gặp phải loại tình huống này thì y sẽ không phản ứng.

Tạ Tấn định hữu hảo không mất phong độ từ chối người ta một cách uyển chuyển, cho đến khi y thấy cô nương kia đi hai bước, phát hiện nàng không giống người thường.

Cô nương này đi lại không tiện, hình như bị thọt chân.

Cho nên nàng dùng ngoại vật thay đi bộ, ngoại vật này bị nàng dùng đến xuất thần nhập hóa, giống như sinh ra đã mọc trên người vậy, đi đứng còn linh hoạt, nhanh nhẹn, tự nhiên, nhẹ nhàng hơn cả người thường.

Giả sử nàng dùng ngoại vật này nhiều năm thì còn nói xuôi được.

Nhưng rất rõ ràng là thứ này được nàng tìm tới dùng tạm.

Cực kỳ tạm bợ, tùy ý, ý tưởng khác người.

Đúng vậy, dù thanh Kim Cang Đạt Ma Trượng này có hóa thành tro thì Tạ Tấn cũng nhận ra được.

Nhưng lúc này, người lấy nó làm gậy chống và người dùng nó làm vũ khí đánh bại y vào ban ngày rõ ràng không phải cùng một người.

Đúng lúc này, Tạ Tấn nghe thấy người trên thuyền bật cười.

Cô nương nói: “Lúc thanh kiếm do Tuyết Bang rèn ra bị cây gậy này đánh gãy, ta đang ngồi xem bên cạnh.”

Tuyết Nguyên Kiếm được xưng là thần kiếm thốt ra từ miệng nàng lại biến thành “thanh kiếm do Tuyết Bang rèn”, nghe cứ như bắp cải mỗi năm trồng được vạn mẫu vậy.

Không chỉ như thế, còn gọi Kim Cang Đạt Ma Trượng được xưng chí cương chí cường trên thế gian thành “cây gậy này”.

Khóe miệng Tạ Tấn khẽ giật giật, có chút không cười nổi.

Nàng nói: “Vừa hay ta biết một người có thể giúp ngươi, cách đây không xa, có đi không?”

Tạ Tấn không lên tiếng.

Cô nương khẽ nhướng mày, dùng ánh mắt hỏi lại lần nữa.

Tạ Tấn cảm thấy hơi bất ngờ.

Sau khi thấy rõ tướng mạo của nàng, Tạ Tấn đã nhớ ra người này là ai rồi.

Ban ngày lúc y đến khách sạn Yên Vân, cô nương này cũng ở đó. Nếu y không nhớ nhầm thì đây chính là vị khách tục gia treo đơn cùng đồng hành với chùa Thanh Long, họ Úc, tên là Linh Chiêu, không phải là người trong giang hồ.

Long đầu mà Úc Linh Chiêu định mời chính là nữ tử tự xưng Diệp Ngọc Đường.

Ban ngày chỉ nhìn thoáng qua không quá chú ý.

Lúc này nhìn gần, khuôn mặt kể ra cũng mềm mại xinh đẹp.

Nhưng thần thái lại khác lúc trước, vầng trán tự mang theo khí phách, không hề có chút yêu kiều nào của một nữ tử bình thường.

Ma xui quỷ khiến thế nào Tạ Tấn lại hào sảng đáp lời: “Đi.”

Nữ tử cũng sảng khoái mỉm cười, nói: “Lên đi.”

Tạ Tấn xoay người nhảy xuống, khiến thân thuyền hơi chấn động.

Hai người cùng đứng ở đầu thuyền, con thuyền lững lờ xuôi theo dòng nước tiến về phía trước.

Cô nương bên cạnh khẽ bâng quơ một câu: “Khinh công này của ngươi không ổn lắm đâu.”

Tạ Tấn không nói chuyện.

Cụ thể thì, y có phần không tiếp được câu nói này.

Người tập võ như y, một thân công phu này tự nhận là không mất mặt, trong ba trăm anh tài thế hệ này tốt xấu gì cũng được coi là số một số hai.

Không ngờ được vào một buổi sớm tinh mơ sau cả đêm thức trắng không ngủ lại bị một cô nương thọt chân bình thường đánh giá là...

Khinh công này của ngươi không ổn lắm đâu.

?