Hormone Không Nói Dối

Chương 53

Tuy rằng nếu Khương Mạn Vân thực sự nói chuyện với Giang Văn, có lẽ người có thái độ cứng rắn hơn là Giang Văn.

Vì vậy, người đến tìm Giang Văn là Du Nhất Tuyết, Khương Mạn Vân không thể không thừa nhận, Giang Văn dễ bảo thì dễ bảo thật, nhưng với điều kiện là không cản trở những việc anh ấy muốn làm.

Nếu không, người này không phải dạng vừa đâu.

Vừa hay lại là cây hái ra tiền của công ty, không thể mắng một câu nào.

Giang Văn trước tiên liếc nhìn Du Nhất Tuyết, sau đó mỉm cười dịu dàng hỏi cô ấy: "Em thấy anh giống người ăn nói lung tung không?"

Khuôn mặt đang cười, nhưng ánh mắt lại không có chút ý cười nào.

Du Nhất Tuyết: "..."

Thực sự có thể nói không?

Trước đây thì không giống, bây giờ thì khá giống.

Ít nhất là gần đây rất nổi loạn.

Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, tâm trạng của Du Nhất Tuyết lên xuống như tàu lượn siêu tốc.

Du Nhất Tuyết bất lực gọi: "Anh Giang, anh đừng làm khó em nữa."

Giang Văn bị thu điện thoại kỳ thực cũng không sao, anh không nghiện mạng, không có thói quen không thể rời xa điện thoại, hơn nữa cho dù kiểm tra điện thoại của anh, bên trong cũng sạch sẽ, không tìm thấy tin tức gì.

Bản thân Giang Văn cũng lăn lộn nhiều năm như vậy, tình hình trên mạng anh cũng đoán được đôi chút.

Xử lý chuyện kiểu này anh không giỏi, giao cho Khương Mạn Vân thích hợp hơn.

Chỉ là không hiểu tại sao phải thu điện thoại của anh.

Sợ anh thấy bình luận tiêu cực?

Sức chịu đựng tâm lý của anh không kém đến thế, lăn lộn trong giới này mà không chịu được bị mắng thì về nhà ngủ cho rồi.

Có khối người muốn bị mắng thậm tệ hơn để kiếm tiền.

Giang Văn biết thời gian này Du Nhất Tuyết không dễ chịu gì.

Anh không phải thực sự quan tâm hay xúc động gì, vốn dĩ anh không phải người tình cảm dạt dào.

Trong giới này, những người giả vờ đối xử tốt với người khác về mặt tình cảm và vật chất, thực ra sống dễ chịu hơn nhiều so với những người thực sự đối xử tốt với tất cả mọi người.

Nhưng anh cũng không muốn Du Nhất Tuyết không thể báo cáo với Khương Mạn Vân.

Không cần thiết phải làm khó người ta, dù sao chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến anh.

Giang Văn gật đầu, đưa điện thoại cho Du Nhất Tuyết, cũng không tỏ ra lưu luyến gì.

-

"Chỉ mình tôi thấy chuyện này giả tạo thôi sao? Sao jw có thể đánh nhau được chứ?"

"Thêm một người nữa, zhy cũng không dám đánh jw đâu... Nhưng dấu tay trên mặt hai người?"

"hhh, không ngờ cuối cùng hai người được đầu tư vào đoàn phim, tính tình nóng nảy nhất lại là người an phận nhất. Đời đúng là khó lường TT"

"Người phía trước đang ám chỉ ai vậy? Ngôi sao toàn năng ysy nhà chúng tôi, tài nguyên đều là dựa vào thực lực để có được, từ chối bị so sánh với mấy người mờ nhạt khác."

"... Nói lsj đánh jw, zhy và ysy đánh nhau, tôi còn tin được một chút, chứ không tin Giang Văn sẽ động thủ (không phải fan jw, người qua đường thuần túy)"

"Ối... trời ơi, đừng bàn tán nữa, lsj đăng Weibo rồi, đúng là sjgg nhà chúng ta dám nói."

Trên điện thoại của Lâm Thời Kiến, Thiệu Dật vẫn chưa trả lời tin nhắn, chắc là vừa mới tổng duyệt xong, dù tin tức bên trên có hot đến đâu, Thiệu Dật cũng không trả lời, cũng không gọi "bé cưng" nữa.

Vừa mở miệng ra là một tràng trách móc.

[Thiệu Dật]: ...

[Thiệu Dật]: Lâm Thời Kiến! Hôm nay cậu tháo não ra ngâm nước mưa à? Anh ta là ai của cậu chứ, sao cậu lại làm chuyện có lợi cho anh ta mà hại mình thế?!