Du Nhất Tuyết vội vàng đuổi theo.
-
Bác sĩ có chút bất lực nhìn Giang Văn, và một omega tay nhỏ máu, không nhìn rõ mặt, nhưng có vẻ như không quan tâm lắm.
Omega mặc đồ đen đứng sát tường, mũ lưỡi trai kéo thấp đến mức khó nhìn rõ mắt.
Gần bốn năm nay đều là bác sĩ này khám cho Giang Văn, ông ấy đã gặp Giang Văn vô số lần, ông ấy hỏi Thời Phong: "Lại là do kỳ mẫn cảm tái phát?"
Lần này Thời Phong không tránh Lâm Thời Kiến, chủ yếu là Lâm Thời Kiến đã đi theo, nói chuyện với bác sĩ sau lưng người ta có vẻ quá cố ý.
Thời Phong gật đầu, cậu ta thăm dò hỏi: "Có loại thuốc ức chế alpha nào hiệu quả hơn không ạ? Loại của cậu ấy hình như gần đây không còn tác dụng lắm, tiêm mấy mũi rồi mà hôm nay mới chịu yên."
Nghe xong câu này.
Bác sĩ có chút tức giận đưa tờ kết quả kiểm tra vừa rồi của Giang Văn cho Thời Phong, giọng điệu lộ rõ vẻ giận dữ vì bệnh nhân không quan tâm đến sức khỏe của mình.
"Các cậu làm vậy là hồ đồ! Rất lâu trước đây tôi đã khuyên rồi, cậu ấy nên tìm một omega có hormone phù hợp để vượt qua kỳ mẫn cảm, chứ không phải lần nào cũng tăng liều thuốc ức chế hoặc sử dụng thuốc ức chế mạnh hơn, điều vô lý nhất là sau khi tiêm thuốc ức chế trong kỳ mẫn cảm, các cậu còn để cậu ấy đi làm việc!"
Bác sĩ tiếp tục nói: "Năm ngoái, vào dịp Tết, một alpha vừa tiêm thuốc ức chế vào ngày đầu tiên của kỳ mẫn cảm đã quay phim cường độ cao dưới sông cả ngày, lần đó nằm viện cả tuần, đã vậy rồi mà còn để cậu ấy tiêm thuốc ức chế rồi đi làm, muốn tiền hay muốn mạng?"
Bệnh nhân bình thường sẽ không khiến bác sĩ này tức giận như vậy, chủ yếu là Giang Văn gần như lần nào cũng vì chuyện này, mà lần nào cũng nghiêm trọng hơn.
Đã mấy năm rồi.
Thời Phong chịu thua, mỗi lần Giang Văn đến bệnh viện, người phải làm ra vẻ ngoan ngoãn trước mặt bác sĩ đều là cậu ta.
Thời Phong vội vàng đáp: "Vâng vâng vâng, tôi nhất định sẽ khuyên cậu ấy tìm bạn đời, nhưng chuyện này cũng không thể gấp gáp được. Bác sĩ xem có loại thuốc ức chế nào phù hợp để cậu ấy dùng tạm không, nếu không cứ thế này cũng không phải cách."
Bác sĩ trừng mắt nhìn Thời Phong đang nịnh nọt: “Đây đã là loại thuốc ức chế mạnh nhất rồi, hoặc là sau này cậu ấy tìm một omega phù hợp để vượt qua kỳ mẫn cảm, hoặc là chỉ có thể tăng liều thuốc ức chế."
Bác sĩ lại hỏi: "Lần trước cậu ấy vượt qua kỳ mẫn cảm với omega là khi nào?"
Thời Phong khá lúng túng nhìn Lâm Thời Kiến, nếu thật sự trả lời, cảm giác như rất mất mặt cho Giang Văn trước mặt người yêu cũ.
Thời Phong ho khan một tiếng: “Tôi... tôi không biết."
Bác sĩ nói: "Cậu đi cùng cậu ấy đến đây hai phần ba số lần trong bốn năm nay mà còn không biết?"
Thời Phong ấp úng: "Bảy... bảy năm trước ạ."
Lưng Lâm Thời Kiến bỗng thẳng lên một chút, cơ bắp bên cạnh xương bướm căng cứng, mắt cậu ấy hơi mở to, lộ ra một tia hy vọng không ai nhìn thấy, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại gương mặt góc cạnh của Giang Văn.
Bác sĩ: "..."
Bác sĩ: "Tôi đã bảo cậu ấy tìm một omega để vượt qua kỳ mẫn cảm từ ba năm trước, lần cuối cùng cậu ấy có omega là bảy năm trước?"
Thời Phong ừ một tiếng nhỏ hơn tiếng muỗi kêu.
Đúng vậy, hơn nữa omega đó còn đang ở ngay trước mặt anh, nhưng Thời Phong cũng chỉ dám nói vậy trong lòng.