Hormone Không Nói Dối

Chương 16

Trước tiên không nói đến việc trong ghi chú có rất nhiều ý tưởng của cậu, chỉ riêng đoạn chat của cậu và Thiệu Dật mà bị lộ ra ngoài, thì dù Lâm Thời Kiến có tính cách kiêu ngạo hay dịu dàng, cậu cũng đừng hòng lăn lộn trong giới giải trí nữa.

Không biết bao nhiêu bí mật của người khác sẽ bị phanh phui.

Những người nổi tiếng trong giới, công ty có năng lực PR tốt thì tránh gió một thời gian là được, không có quyền lực gì, thì rửa mặt đi ngủ chờ sự nghiệp tiêu tan thôi.

Tính tình Lâm Thời Kiến không tốt lắm, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, những rắc rối không cần thiết cậu không muốn dính vào.

Đầu cậu hơi choáng váng, chắc là do mất máu quá nhiều, trước mắt hơi tối sầm, cậu cảm thấy thể chất của mình đã không còn như trước nữa, trước đây chảy máu nhiều như vậy đánh nhau một trận, cậu vẫn có thể tự mình về nhà không cần băng bó, chờ nó tự lành.

Cậu lên tiếng cảnh cáo Thời Phong: "Lát nữa nhớ chuyển vào tài khoản cho tôi ba triệu, bồi thường tiền thuốc men và tổn thất tinh thần cho tôi."

Nghe không ra là đang nói đùa hay thật.

Chủ yếu là nghe câu này giống như giả, nhưng giọng điệu của cậu lại lạnh lùng nghiêm túc, nói gì cũng giống như đang nói thật.

Du Nhất Tuyết tỉ mỉ hơn Thời Phong nhiều, cô ấy cảm thấy omega có vẻ không đứng vững nữa, làn da trắng nõn lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, đầu ngón tay cũng đang run rẩy.

Cả người dính đầy bụi đất, cánh tay bê bết máu, như một bức tranh sơn dầu đẫm máu đậm nét.

"Lâm—Lâm tiên sinh, cậu vào trong đi, chúng tôi đưa cậu đến bệnh viện."

"Không..."

Cậu vừa mới mở miệng đã bị Thời Phong cắt ngang, Thời Phong không nhịn được mà lắc đầu: "Sao vẫn sĩ diện như ngày xưa vậy? Lên xe đi, điện thoại cậu hỏng rồi không gọi xe được, ván trượt còn trượt được à?"

Thời Phong trực tiếp mời, chủ yếu là cậu ta cảm thấy dù là người yêu cũ, Giang Văn cũng sẽ không tông vào người ta rồi bỏ mặc người ta ở ngoài đường lớn.

Hơn nữa điện thoại omega bị hỏng, trên tay còn dính đầy máu, vẻ mặt xa cách, nhưng trông lại đáng thương vô cùng.

Nhưng mà Giang Văn cũng vậy, chẳng nói một câu nào.

Lâm Thời Kiến cúi đầu nhìn ván trượt của mình đã te tua đến mức không ra hình thù gì.

Vậy xin hỏi đây là do ai ban tặng?

Cửa xe mở ra, Thời Phong ngồi vào trong, nhường chỗ cho Lâm Thời Kiến.

Lâm Thời Kiến không khách sáo nhét ván trượt vào giữa mình và Thời Phong, bánh xe và bụi bẩn trên ván trượt tiếp xúc thân mật với ghế da thật, nhưng không ai dám nói gì Lâm Thời Kiến.

Thời Phong bất lực tiếp tục chen sang một bên, Lâm Thời Kiến không hề thấy thương hại cho người bị mình chen lấn, ai bảo bọn họ đâm vào cậu chứ.

Lâm Thời Kiến nói bằng giọng đều đều: "Bốn triệu."

Thời Phong: "?"

Thời Phong: "..."

Cậu mẹ nó sao không đi ăn cướp luôn đi?!

Ngồi đất hét giá cũng không phải kiểu này chứ.

Hiện tại tâm trạng Thời Phong hơi kích động, chủ yếu là biểu cảm của Lâm Thời Kiến trông thật sự muốn anh ta phải bồi thường.

Nếu Lâm Thời Kiến và Giang Văn tu thành chính quả kết hôn, với tình nghĩa anh em giữa anh ta và Giang Văn, bốn triệu tiền mừng anh ta cũng sẵn sàng chi.

Trong không gian chật hẹp nhất thời không ai lên tiếng, điều hòa đang bật, Lâm Thời Kiến kéo kín cửa sổ xe, tài xế thấy vậy vội vàng đóng tất cả các cửa sổ còn lại.

Omega tháo mũ lưỡi trai xuống, úp ngược mũ lên ván trượt, khẩu trang cũng được tháo ra ném vào trong mũ, đôi mắt màu hổ phách nhìn lơ đãng trong giây lát.