Không phải cậu nói, diễn xuất của Lâm Thời Kiến thật sự rất thảm họa, rõ ràng là đang diễn cảnh nhìn nhau tình tứ với alpha, nhưng Lâm Thời Kiến có thể diễn ra cái vẻ thù sâu hận nặng, không đội trời chung.
Mà đến khi thật sự phải diễn cảnh thù hận, thì Lâm Thời Kiến lại có thể thể hiện cho bạn thấy khí chất của một mỹ nhân lạnh lùng, không màng thế sự.
Lời khuyên và yêu cầu của đạo diễn, khi được phản ánh qua diễn xuất của Lâm Thời Kiến chính là, đã xem nhưng không hiểu.
Có lẽ có người sinh ra đã không hợp với nghề này.
Lâm Thời Kiến khó hiểu: “Làm thế nào là làm thế nào? Không phải cứ như bình thường là được rồi sao?”
Thiệu Dật trợn tròn mắt, cậu từng ở cùng đoàn phim với Giang Văn, so với Lâm Thời Kiến chỉ cần diễn tạm ổn là được, thì Giang Văn đối với công việc có thể nói là cực kỳ tỉ mỉ, hay nói cách khác là cầu toàn đến mức cực đoan.
“Sao có thể giống như bình thường được. Nếu mày không diễn cho tốt, Giang Văn là kiểu người mà đạo diễn chưa hô “cắt”, thì cậu ta sẽ tự mình làm đến khi nào hoàn hảo mới thôi, đến lúc đó mày sẽ mệt chết.”
Thiệu Dật chọc vào trán Lâm Thời Kiến: “Mày thật sự cho rằng đến đoàn phim để câu alpha là dễ dàng vậy à?”
Thiệu Dật nhắc nhở: “Đạo diễn không phải để cho mày nhân lúc làm việc mà yêu đương đâu, mày tưởng đi du lịch đấy à? Người ta cũng cần kiếm tiền chứ.”
Lông mày đẹp đẽ của Lâm Thời Kiến nhíu lại.
“Phiền phức vậy, không câu nữa, tao muốn vi phạm hợp đồng. Có phải bồi thường không nổi đâu, dù sao tao cũng có nhiều tiền.”
Thiệu Dật: “?”
Anh Thời Kiến nhà chúng ta đúng là đại gia mà.
Ngay sau khi Lâm Thời Kiến nói câu cứng rắn như vậy xong,
Thiệu Dật liền thấy Lâm Thời Kiến chạy lon ton vào phòng sách, lấy cuốn “Kỹ năng diễn xuất” mà Giang Văn từng nhắc đến trong một buổi livestream ra đọc kỹ, trên tay còn cầm sổ ghi chép và bút.
Bút đỏ, bút đen, bút dạ quang đủ cả, trên sách và trên vở nhanh chóng xuất hiện chi chít chữ.
Hiệu quả không biết thế nào, nhưng thái độ là rất tốt rồi.
Thi đại học chắc cũng chưa thấy cậu ta chăm chỉ như vậy đâu.
Thiệu Dật: …
Miệng thì nói lời anh hùng hảo hán, hành động thì lại hèn nhát.
Nếu những đạo diễn từng hợp tác với Lâm Thời Kiến thấy cậu ta có thái độ này, thì chắc chắn đã thắp hương bái Phật rồi.
Nhưng mà, trong giới này, đây cũng không tính là tận tâm với nghề đâu, chỉ có thể coi là kỹ năng cơ bản thôi, trách sao Lâm Thời Kiến không bao giờ cãi nhau với người khác về diễn xuất của mình, bởi vì cậu ta hoàn toàn đuối lý.
Đáng đời.
Thiệu Dật xem phim hoạt hình được một tập thì thấy chán, tìm một bộ phim truyền hình, diễn giả quá, cậu không xem nổi.
Mở một chương trình tạp kỹ, nhìn là biết có kịch bản.
Chán chết.
Thiệu Dật ôm gối, cậu lười biếng liếc mắt sang xem Lâm Thời Kiến đang làm gì.
Vẫn còn đang chăm chỉ học hành.
Cậu ném một cái gối về phía Lâm Thời Kiến, gối rất mềm, đập vào đầu Lâm Thời Kiến, không đau không ngứa.
Lâm Thời Kiến không thèm nhìn, dùng ngón tay thon dài trắng trẻo nhặt cái gối rồi ném lại.
Thiệu Dật diễn rất đạt, giả vờ trúng đạn ngã ra sau, cả người lún vào ghế sofa êm ái.
Omega có tứ chi thon thả, mỗi cử động đều đẹp như đang chụp ảnh tạp chí vậy.
Thiệu Dật: “Á… tao chết rồi.”
Lâm Thời Kiến: “…”
Lâm Thời Kiến: “Bé cưng, mày diễn sâu quá đấy.”