Có người tức giận nói: "Ai thèm miễn phí của anh chứ, anh tưởng chúng tôi không có tiền à? Trong ngày quan trọng như thế này, tâm trạng của chúng tôi bị cô ta phá hỏng hết rồi, các anh đền bù thế nào?"
Jim đổ mồ hôi lạnh: "Vâng vâng, chúng tôi sẽ..."
Người khác lại chen ngang: "Đừng vòng vo nữa, gọi sếp của các anh đến đây!"
Chu Lỵ thấy các bạn mình đều rất tức giận, liền khuyên nhủ: "Hay là thôi đi? Hôm nay là sinh nhật của Yểu Yểu, đừng vì chuyện này mà hỏng cả buổi tối, không đáng đâu..."
"Cũng đúng." Lập tức có người đồng ý.
"Chúng ta cứ ăn mừng sinh nhật đã, xong rồi hãy khiếu nại cô ta sau..."
Hứa Tri không hề biết mình đã tạm thời thoát khỏi một kiếp nạn, cô quay lại phòng thay đồ thay quần áo, lập tức lấy ba lô rồi rời khỏi quán bar bằng cửa sau.
Mở khóa xe đạp.
Lao đi như bay.
Đèn neon lấp lánh, gió đêm nóng nực.
Hứa Tri vội vàng đạp xe về nhà, liên tục nhấn chuông xe, chẳng nghĩ ngợi gì khác.
Vội vã về đến nhà, đã quá 9 giờ tối.
Hứa Tri đứng trước cửa nhà, kéo áo lên ngửi ngửi.
Mặc dù khi làm việc đã thay đồng phục, nhưng trên người vẫn không tránh khỏi mùi rượu và khói thuốc.
Đây không phải là mùi hương mà một người gia sư dạy kèm học sinh cấp hai nên có...
Đúng vậy.
Chuyện mất việc gia sư, Hứa Tri vẫn chưa nói với mẹ.
Hứa Tri luôn muốn tìm một công việc gia sư khác để thay thế, nhưng bây giờ đã quá muộn, hầu hết những gia đình cần gia sư đều đã tìm được người, còn những gia đình chưa tìm thì cũng không muốn tìm vào cuối học kỳ.
Cô đành phải tiếp tục làm thêm ở quán bar.
Hứa Tri đã chuẩn bị sẵn hai lý do, chắc chắn không có sơ hở nào, rồi hít một hơi thật sâu, lấy chìa khóa mở cửa.
Điều bất ngờ là, nhà tối om, mẹ cô vẫn chưa về.
Hứa Tri vội vàng bật đèn, thay giày, đóng cửa, cho thức ăn nguội vào lò vi sóng, một mạch làm xong.
Lúc 9 giờ 20, Chu Vi Hương về nhà, thấy phòng của con gái sáng đèn, bà đặt cặp xuống, vừa thay giày vừa nói: "Con gái, mẹ về rồi."
Từ phòng con gái truyền đến tiếng đáp: "Dạ."
Sau khi chào hỏi, Chu Vi Hương vào phòng tắm tắm rửa nhanh, rồi bắt đầu soạn giáo án.
10 giờ tối, chuông báo thức reo.
Chu Vi Hương ngẩng đầu, duỗi lưng, xoa bóp vai mỏi, tắt báo thức, đứng dậy đi vào bếp hâm sữa, rồi gõ cửa phòng con gái.
Hứa Tri đang làm bài tập, quay đầu nhìn thấy mẹ thì cười tươi: "Mẹ."
Chu Vi Hương cũng cười.
Hứa Tri và mẹ có đôi mắt rất giống nhau, nhưng lại có những nét khác biệt.
Chu Vi Hương có khuôn mặt tròn, ngũ quan thanh tú, khí chất dịu dàng, dù đã ngoài ba mươi nhưng vẫn trẻ trung. Có lẽ vì làm giáo viên nên bà luôn nở nụ cười ấm áp và dịu dàng.
Còn Hứa Tri thì có khuôn mặt trái xoan, đôi môi mỏng và chiếc mũi cao, ngũ quan sắc nét hơn.
Chu Vi Hương thường nói, con gái giống ba hơn.
Thực ra, khi cười lên, hai mẹ con vẫn rất giống nhau.
Hứa Tri thường ít cười nên trông có vẻ lạnh lùng và xa cách.
Chu Vi Hương đến sau lưng con gái xem bài tập toán gần xong của cô, đưa cốc sữa bò nóng cho con và hỏi: "Có chỗ nào không hiểu không?"
Hứa Tri nhận lấy sữa, để mẹ xem bài: "Không có, dễ mà."
Chu Vi Hương cười: "Vậy là tốt rồi. Đừng ngồi muộn quá, uống sữa xong đi ngủ sớm nhé."
"Dạ. Mẹ ngủ ngon."
"Con gái ngủ ngon."
Hứa Tri nhìn mẹ đi khỏi rồi mới sắp xếp lại sách vở, uống hết sữa, đi rửa mặt và đi ngủ.
Gần ngủ, cô chợt nghe thấy một câu nói vang lên trong đầu: "Đứng lại!"
Hứa Tri mở mắt ra, trong bóng tối, cô chợt nhớ đến đôi mắt đẹp sắc lạnh và cái eo thon thả của cô gái kia.
Hứa Tri nhíu mày, trở mình và nhắm mắt lại.
Lần này cô ngủ rất nhanh.
Hứa Tri đã ngủ say.
Còn Tề Yểu Yểu, sau khi về nhà, vẫn còn rất tức giận.
Nàng đi lòng vòng trong nhà, giẫm chân thật mạnh lên sàn nhà đá cẩm thạch.