"Tiểu Hoa, kiếp này chúng tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt!"
Minh Mân rơi một giọt nước mắt, rồi lập tức lao về phía đám tang thi, muốn dùng dị năng để biến chúng thành tro bụi như trước đây.
Nhưng không ngờ, đầu ngón tay chỉ bắn ra được một tia lửa nhỏ xíu.
Cả nhóm: "......"
Thấy đám tang thi lao tới gần, Minh Mân không còn cách nào khác đành kéo tay Thẩm Uý Yên, hô lớn: "Chạy mau!"
Phó Tư Tình không nhịn được nữa, người vốn điềm tĩnh như cô nay cũng vô cùng tức giận, bực bội quát: "Cậu rốt cuộc có làm được gì không hả?! Xem tớ đây!"
"Thiên Lôi Kiếp!"
Cô phẩy tay, lập tức tiếng sấm vang rền từ trên trời.
Phó Tư Tình đắc ý cười lớn, vừa chạy vừa hô to: "Thiên Lôi Kiếp! Thiên Lôi Kiếp!"
Chiêu "Thiên Lôi Kiếp" là tuyệt kỹ tự sáng tạo của cô, nhờ khả năng điều khiển lôi điện, mỗi khi trời đổ mưa, cô có thể triệu hồi hàng loạt tia sét từ trên cao giáng xuống.
Nhưng đùng một tiếng, một tia sét lại đánh ngay bên cạnh mấy người, khiến cả nhóm giật mình bỏ chạy tán loạn.
Thẩm Úy Yên: "..."
Mấy học sinh đi ngang qua liền quay đầu nhìn họ với ánh mắt như đang nhìn mấy kẻ ngốc, vừa chạy trối chết vừa ngoái lại nhìn đầy khinh bỉ.
Ngay cả lũ tang thi bị thu hút tới đây cũng như cảm thấy bị xúc phạm, lập tức xông đến ào ào.
Thấy tang thi mỗi lúc một đông, cả nhóm đành phải bỏ chạy đến khu vực trống trải hơn.
Từng là những dị năng giả đứng đầu căn cứ, từng tung hoành không ai địch nổi, nay lại bị một đám tang thi cấp thấp rượt đuổi thảm hại.
Nguyên nhân? Vì họ đi ra ngoài mà không hề mang theo bất kỳ vũ khí nào!
Hơn nữa, trong ký túc xá cũng chẳng có thứ gì dùng được.
Vũ khí và thiết bị đều bị kiểm soát nghiêm ngặt.
Thẩm Úy Yên chạy thở không ra hơi, toàn thân gần như đã bị cơn mưa làm ướt sũng.
Cô hận Nhậm Dụ, cũng hận chính cơ thể yếu ớt của mình—chỉ chạy được vài bước đã không còn sức.
Quan trọng hơn, đêm qua quá sức mệt mỏi, khiến đôi chân cô giờ đây vẫn mềm nhũn.
Cảm xúc thù hận đã làm lý trí cô tê liệt. Giây phút nhìn thấy Nhậm Dụ bị bao vây, cô không thể kìm nén mà lao ra.
Bởi cô sẽ không cho phép người phụ nữ đó chết trong tay kẻ khác!
Lúc này, thấy Thẩm Úy Yên không còn sức chạy nữa, nhóm Minh Mân đành quay lại đối đầu trực tiếp với lũ tang thi bằng tay không, vừa đánh vừa hét lớn:
"Lạ thật! Tại sao lũ tang thi không chạy về phía ngọn tháp theo âm thanh, mà cứ đuổi theo chúng ta không dứt thế này?"