Ở kiếp đầu tiên, cô tận mắt chứng kiến Nhậm Dụ ra sức lấy lòng ba người còn lại, chứng kiến sự ích kỷ và vụ lợi của người phụ nữ ấy, cũng như nỗi đau khi bị bỏ mặc trong lúc nguy nan...
Còn có, người đàn ông đó – kẻ đối xử với cô như một món đồ thí nghiệm, hành hạ cô không chút thương xót.
Hắn không xứng đáng làm cha.
Chết chóc, lừa dối, phản bội...
Bốn người vốn dĩ từng thân thiết, vì một người phụ nữ mà dần dần xa cách, nghi kỵ lẫn nhau.
Tình thân, tình bạn, tình yêu – cô chẳng còn lại gì cả. Cuối cùng, cô bị virus xâm chiếm, trở thành một con quái vật không ra người cũng chẳng ra ma.
Đến kiếp thứ hai, người phụ nữ đó không nói lời nào đã đâm cô một nhát. Lúc cô còn ngỡ ngàng và đau đớn, đối phương đã nhẫn tâm đẩy cô vào bầy tang thi.
Cô không bao giờ quên được nụ cười lạnh lùng và ác độc của người đó, cũng không thể quên cảm giác lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng vào tim – lạnh lẽo và đau đớn đến tột cùng.
Cô đau khổ, tuyệt vọng, trái tim tan nát thành ngàn mảnh.
Cuộc đời cô chẳng khác gì một con đường hẹp tối tăm, không có điểm kết, nơi tất cả mọi người đều đẩy cô vào vực sâu, khiến cô dần dần trở nên chai sạn, cuối cùng đánh mất nhân tính.
Như thế vẫn chưa đủ, ở kiếp thứ ba, thứ tư... Tại sao người phụ nữ đó cứ nhất quyết phải gϊếŧ cô, đẩy cô lặp đi lặp lại vào địa ngục?
Tại sao, một cuộc đời như vậy trải qua một lần vẫn chưa đủ, lại còn phải ép cô sống lại nhiều lần?
Thẩm Uý Yên chậm rãi ôm lấy trái tim đang đau nhói, ngẩng đầu nhìn cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ với ánh mắt tràn ngập oán hận.
Cô không cam tâm, lòng đầy căm hận...
Những ký ức đó xâm chiếm tâm trí cô, nhưng dường như lại thiếu mất một phần quan trọng ban đầu.
Lúc tận thế vừa mới bắt đầu, Nhậm Dụ đã đối xử với cô như thế nào, cô không thể nhớ nổi...
Trong đầu chỉ còn lại những hình ảnh về sự ích kỷ và tàn nhẫn của đối phương.
Nhưng cô nghĩ, chắc chắn Nhậm Dụ cũng ác độc như trong những ký ức kia, đã từng đẩy cô vào chỗ chết...
Dù mỗi kiếp cô đều đã trả thù, nhưng vẫn hận cô ta đến tận xương tủy. Chỉ cần nghĩ đến người đó, cô đã muốn xé xác cô ta thành trăm mảnh.
Và giờ đây, cô lại sống lại, trở về lúc tận thế vừa mới bắt đầu.
Không, có lẽ chỉ là cô đã thức tỉnh tất cả ký ức mà thôi.