Tận Thế Tình Thâm

Chương 14

Sau khi suy nghĩ thấu đáo, giọng Nhậm Dụ khàn đi, ánh mắt hơi đỏ lên. Cô nghiêm túc gật đầu:

“Ừ… Tôi sẽ kết hôn với em.”

“Thật sao?”

Thẩm Úy Yên đang lo lắng bồn chồn, nghe thấy lời ấy, cô sững sờ trong giây lát, sau đó niềm vui sướиɠ mãnh liệt bùng lên. Cô ôm chặt Nhậm Dụ hơn, đôi mắt ngấn lệ, giọng nói mềm mại:

“Vậy giáo quan phải giữ lời nhé...”

“Đương nhiên rồi.” Nhậm Dụ khẽ cười, đưa ngón út ra như cách dỗ cô hồi bé, nhẹ giọng:

“Móc ngoéo nhé~”

Thẩm Úy Yên ôm chặt lấy cô, tim đập loạn nhịp. Dưới ánh mắt chăm chú của Nhậm Dụ, gương mặt tái nhợt của cô dần ửng hồng. Cô không nhịn được, đưa tay ra móc lấy ngón út của Nhậm Dụ.

Thực ra, Nhậm Dụ có gương mặt rất lạnh lùng, với đôi mắt phượng sắc nét, đôi môi mỏng và đôi mắt màu xanh lam tựa như đại dương, cuốn lấy mọi thứ xung quanh.

Khí chất của cô khác biệt với các Omega khác, như một đóa hoa cao lãnh không thể chạm tới, tỏa ra hương thơm lạnh lẽo, hấp dẫn nhưng cũng khiến người khác e dè.

Khi lần đầu gặp Nhậm Dụ, Thẩm Úy Yên đã rất sợ cô.

Nhưng về sau, Thẩm Uý Yên nhận ra, người dì này thật sự rất dịu dàng và dễ mến.

Cô ấy chỉ lớn hơn các em sáu tuổi, Minh Mân và mấy đứa nhỏ đều thích bám lấy cô ấy, thế là cô cũng thử tiến lại gần.

Nhận ra cô chủ động gần gũi, Nhậm Dụ càng đối xử tốt hơn, thường dắt tay cô dẫn đi chơi, vuốt tóc cô, bế cô đến bất cứ đâu cô muốn.

Cha thường xuyên vắng nhà, chỉ có cô ấy là người ở bên cô qua những tháng ngày lẻ loi.

Cô sợ sấm chớp, Nhậm Dụ liền chuyển đến ở cùng, buổi tối ôm cô vào lòng, dỗ dành để cô ngủ ngon.

Có lần cô ăn kẹo đến hỏng cả răng, dì liền giật hết chỗ kẹo, véo má cô và dịu dàng bảo:

“Chờ khi Tiểu Hoa khỏi đau răng rồi, dì sẽ trả lại kẹo cho con, còn ở cạnh con ngủ thêm một tháng nữa, chịu không?”

“Chịu ạ!”

Hồi đó, điều cô mong mỏi nhất là được dì ôm khi ngủ. Cô thấy dì thơm lắm, người dì mềm mại, ôm dì vừa ấm áp vừa dễ chịu, lại khiến cô... muốn cắn dì...

Ngay cả gặm đồ chơi cũng chẳng thỏa mãn.

Cô biết mình không giống người khác, nhưng chuyện đó chẳng làm giảm đi tình cảm mỗi ngày một sâu nặng mà cô dành cho dì.

Dưới ánh tà dương, Nhậm Dụ vuốt tóc cô, khẽ cong môi cười, nụ cười rực rỡ như mặt trời, sáng rực đến mê hoặc.

Thế rồi dì gia nhập quân đội, thời gian hai người gặp nhau ngày càng thưa thớt.

Mãi đến khi cô bướng bỉnh theo ý mình, thi vào học viện cơ giáp, cô mới có cơ hội lại gần người phụ nữ ấy hơn.

Thẩm Úy Yên chợt nhớ đến chuyện đêm qua.

Khi răng nanh cắm vào tuyến thể, cảm giác như nó cũng xuyên qua cả tuyến ống bên trong, đau đến mức nước mắt cô trào ra.

Nhưng rồi từng đợt pheromone Omega của Nhậm Dụ thấm vào cơ thể, hòa quyện với pheromone Alpha nơi sau gáy cô.

Lúc hai luồng pheromone gặp nhau, tựa như có ngọn lửa thiêu đốt cả thân thể, từng dòng điện chạy qua khắp da thịt. Đó là một cảm giác không cách nào diễn tả.