Tận Thế Tình Thâm

Chương 1

“Giáo quan, để tôi xem thử trái tim cô có phải màu đen không ~”

Giọng nói của người phụ nữ, âm u và quỷ dị, vang lên bên tai. Một bàn tay lạnh lẽo bóp chặt cổ Nhậm Dụ, luồng sức mạnh tinh thần cường đại như muốn nghiền nát ngũ tạng lục phủ của cô. Cả người cô đầm đìa mồ hôi lạnh, khóe miệng rỉ máu, không cách nào cử động.

Ngay lúc đó, bàn tay còn lại của đối phương đã tàn nhẫn đâm thẳng vào trái tim cô.

“A a a a a!”

Nhậm Dụ muốn hét lên, nhưng cổ họng bị bóp nghẹt, không phát ra âm thanh. Cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể, khiến cô ngay lập tức phun ra một ngụm máu lớn.

Những móng tay sắc bén đâm xuyên qua da thịt, máu chảy không ngừng. Cơn đau như xé nát từ trong ra ngoài.

Nhậm Dụ quằn quại trong đau đớn, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm.

Cô không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình bị người này đâm xuyên trái tim.

Kể từ khi cơ thể cô bị kẻ xuyên sách chiếm đoạt, Nhậm Dụ mới nhận ra mình chỉ là nhân vật bạch nguyệt quang trong một cuốn tiểu thuyết về tận thế – một vai phụ mờ nhạt, số phận đã định phải chết.

Kẻ công lược đã dùng cơ thể của cô để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lần nào cũng thất bại, lần nào cũng bị Thẩm Úy Yên – nhân vật phản diện – gϊếŧ chết.

Giống như giờ phút này, Nhậm Dụ hoàn toàn không thể kiểm soát cơ thể mình. Cô chỉ có thể bất lực nhìn người phụ nữ trước mặt, lúm đồng tiền xinh đẹp, gương mặt lười nhác nhưng lại tàn nhẫn. Bàn tay kia móc ra trái tim đỏ tươi từ l*иg ngực cô, khiến cơ thể cô run rẩy trong đau đớn, đau đến tê dại.

Đôi tay đối phương trong suốt, các đường gân đen hiện rõ dưới da, móng tay sắc bén như dao. Đó là một vẻ đẹp vừa kỳ quái vừa ma mị.

Nhưng giờ đây, bàn tay ấy đang giữ một trái tim đỏ tươi, máu tí tách rơi xuống, nhuộm đỏ những ngón tay trắng muốt, giống như một tác phẩm nghệ thuật tàn nhẫn.

Nhậm Dụ mở to mắt, chết không nhắm mắt. Trong giây phút hấp hối, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương thờ ơ đẩy cô ra, rồi lạnh lùng ném trái tim trong tay xuống đất.

“Đáng tiếc thật,” người phụ nữ cười nhạt, “Cô làm bao nhiêu chuyện ghê tởm như vậy, sao trái tim lại đỏ chứ?”

Ngay khi hơi thở cuối cùng tắt lịm, ý thức của Nhậm Dụ vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Cô cảm nhận được cơ thể mình rơi xuống nền đất lạnh lẽo.

Khung cảnh căn cứ hoang tàn hiện ra trước mắt cô, nơi nơi đều là những xác sống thối rữa. Khắp mặt đất ngập tràn các phần thi thể bị cắn xé, máu và thịt hòa lẫn.

Mùi hôi tanh của xác sống tràn ngập trong không khí, nhưng đâu đó lại thoảng qua một chút hương thơm mờ nhạt – mùi hương từ người phụ nữ kia.

Người đó đứng giữa đàn xác sống, điều khiển chúng lao vào xé nát cơ thể Nhậm Dụ. Từng mảnh thân xác của cô bị chúng cắn xé, không còn sót lại chút gì.

Trong giây phút cuối cùng, Nhậm Dụ ngước mắt nhìn kẻ đã gϊếŧ mình. Người phụ nữ ấy đứng sừng sững giữa đống xác sống, mái tóc dài trắng như tuyết phấp phới trong gió. Ngay cả lông mi cũng trắng, làn da tựa như trong suốt, dưới ánh sáng lại càng đẹp tựa thiên thần giáng trần.

Nhưng đôi mắt đỏ như máu và nụ cười lạnh lẽo trên khóe môi kia lại làm tất cả sự thánh thiện tan biến. Cô ấy liếʍ đôi môi đỏ thắm của mình, giọng nói vừa ác độc vừa lạnh lẽo:

“Giáo quan... Dù cô có rơi xuống Địa Ngục Vô Gian, tôi cũng sẽ tìm được cô, xé xác cô ra từng mảnh. Tôi sẽ khiến cô không bao giờ chết yên ổn.”

------

[QUAN TRỌNG]

[QUAN TRỌNG]

[QUAN TRỌNG]

Mọi người nhớ lưu ý đọc note của Nắng Xuân dưới mỗi chương để hiểu cốt truyện lúc đầu nha.

Nắng Xuân nói sơ qua về tuyến xưng hô của nhân vật để mọi người dễ hiểu hơn nhen, do lần đầu làm kiểu motip rối rắm như thế này:

Kẻ công lược/ Kẻ xuyên không/ Kẻ xuyên sách/ Kẻ ngoại lai

- Sát với nguyên tác nên xưng là kẻ nha, nhiều khi nghe không được thuận, hoan hỉ nha cả nhà, làm vậy cho dễ phân biệt á.

- Ngôi thứ ba: ả ta/ kẻ đó

Thẩm Uý Yên (nữ chính):

- Đối với kẻ công lược: ngôi ba - cô ta

- Đối với Nhậm Dụ: ngôi ba - em ấy/ cô ấy

- Giải thích: mặc dù cơ thể bị kẻ công lược cướp nhưng Nhậm Dụ (nữ chính) vẫn giữ được ý thức. Kẻ công lược ghét cay ghét đắng Thẩm Uý Yên nên trong lời thoại/suy nghĩ/lời dẫn,... của kẻ công lược thì ngôi ba của Thẩm Uý Yên là cô ta nhen. Ngược lại, Nhậm Dụ lại có lòng thương cảm, xót xa sau này thì thương yêu Thẩm Uý Yên nên trong lời thoại/ suy nghĩ/ lời dẫn,... thì là em ấy/ cô ấy nhé (Nhậm Dụ lớn tuổi hơn Thẩm Uý Yên nè).

Tuyến xưng hô nào cảm thấy rối thì Nắng Xuân cập nhật ở chương 1, để mọi người dễ lục lại, còn lại thì linh hoạt nha! Nội dung chương tới đâu thì Nắng Xuân cập nhật tới đó nhoa, sau này có thay đổi tình tiết rồi thay đổi xưng hô thì vẫn cứ note chương 1 nhoá