“Một quyển sách rách mà cũng quý thế cơ à? Hay là tháng sau đường đường Đinh Thập Nhất lại lùi xuống thành Đinh Thập Nhị, hả? Ha ha ha—”
Hạng Văn Viễn buông lời chế nhạo, đám tiểu tùy tùng phía sau cũng ồn ào hưởng ứng:
“Nhi tử của kẻ gϊếŧ người, chắc không vẫn còn mơ thi cử làm quan đấy chứ!”
“Nhìn cái bộ dạng bị bắt nạt của ngươi mà thấy tội nghiệp ghê, cha ngươi gϊếŧ người, bọn ta xử lý ngươi, thế chẳng phải đang thay trời hành đạo sao?”
Quanh đó ồn ào huyên náo, nhưng Chúc Lan thì vẫn còn đang suy nghĩ về cái tên “Đinh Thập Nhất” kia.
Trong nguyên tác, đại phản diện Đinh Vô Cữu từng nhắc đến quãng thời gian học ở thư viện. Hắn học hành kém cỏi, thường xuyên đứng gần đội sổ, đến nỗi bị gán cho biệt danh “Đinh Thập Nhất”.
Truyện cũng viết rằng, phụ thân của Đinh Vô Cữu bị vu oan tội gϊếŧ người, rồi chết oan trong ngục. Vì thế, hắn từ nhỏ đã mang tiếng “nhi tử của kẻ sát nhân”, chịu đủ mọi cay đắng tủi nhục trong thư viện.
Đám người bắt nạt hắn lại còn cho rằng mình đang hành động chính nghĩa.
Sau này, Đinh Vô Cữu tích lũy tri thức, vượt lên tất cả, thi đỗ bảng vàng, bước vào con đường làm quan. Nhưng những năm tháng ở thư viện đã khiến tính cách của hắn trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.
Với tài năng và học thức, hắn từng bước leo lên vị trí thủ phụ triều đình. Nhưng ngay sau đó, hắn bắt đầu thực hiện kế hoạch báo thù điên cuồng: những kẻ từng vu oan, bắt nạt hắn không ai có kết cục tốt đẹp. Hắn còn liên lụy đến cả những người vô tội, khiến triều đình một phen dậy sóng máu tanh.
Theo luật lệ cổ đại, con trai của kẻ gϊếŧ người không được phép làm quan. Chúc Lan nghĩ, hẳn là sau này Đinh Tiểu Khâu đã đổi tên thành Đinh Vô Cữu, đổi cả thân phận để bước lên con đường thi cử.
“Vô Cữu” nghĩa là không tội, không lỗi. Vậy mà hắn lại nhúng tay vào máu tanh, bởi hắn tin rằng mình đang “thay trời hành đạo”.
Có vẻ bạo lực học đường xưa nay đều không thiếu. Hành trình trở thành phản diện của Đinh Tiểu Khâu không thể thiếu những kẻ như Hạng Văn Viễn thêm dầu vào lửa.
“Ngươi mới là con trai của kẻ gϊếŧ người!”
Đinh Tiểu Khâu bất ngờ gầm lên, như con bò tơ nhỏ đang nổi điên, xông thẳng vào Hạng Văn Viễn cao hơn mình hẳn một cái đầu.
Hạng Văn Viễn cũng lập tức xắn tay áo, chuẩn bị lôi hắn ra cho một trận.
“Các ngươi đang làm gì đấy?”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên, mang theo áp lực khiến người ta lập tức im lặng.
Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy một người nam tử trung niên với bộ râu dê, khuôn mặt lạnh lùng, mặc áo dài màu xanh thẫm, đang đứng cách đó không xa.
“Là... là Âu Dương Giám Viện!”
Có người nhỏ giọng thốt lên, ai nấy đều biến sắc.
Giám viện chính là người quản lý hành chính thư viện và học sinh. Vị giám viện này tên gọi Âu Dương Dạ, tính tình khắc nghiệt, thích phạt học sinh chép phạt, nên được người đời tặng biệt danh “Âu Dương Gia Bội”.
Hạng Văn Viễn đã từng không ít lần khốn khổ dưới tay Âu Dương Gia Bội, mỗi lần gặp đều phải né tránh như chuột thấy mèo.
Âu Dương Gia Bội xuất thân danh môn, thúc phụ là Thái phó triều đình, phụ thân làm quan lớn ở Quốc Tử Giám, thường xuyên được triệu vào cung bàn chính sự. Trong học viện Long Trường, địa vị của ông chỉ đứng sau Sơn trưởng. Đến cả những kẻ như Hạng Văn Viễn, vốn xuất thân quyền quý, gặp ông ấy cũng không dám hó hé.
Lúc này, Hạng Văn Viễn cứng mặt nặn ra một nụ cười:
“Âu Dương đại nhân, bọn ta... bọn ta đang thảo luận học thuật!”
Hắn nói rồi chỉ vào quyển sách trong tay Đinh Tiểu Khâu, hy vọng sẽ được giám viện khen ngợi.
Nào ngờ Âu Dương Gia Bội chỉ liếc qua quyển sách kia, rồi lạnh nhạt nói:
“Quyển Kinh Thi này đâu phải bài học hiện tại của các lớp Bính, Đinh?”
Ý tứ trong câu nói của ông ấy, rõ ràng là gộp cả Chúc Lan vào nhóm bị trách phạt.