Đêm ở Nam Lê hoa lệ, đến khi rạng sáng lại trong lành tự nhiên. Ánh nắng vàng óng chiếu qua khung cửa sổ, mang theo một sinh khí tươi mới, khiến người ta vô cùng sảng khoái.
Tùy Âm đứng bên cửa sổ, chớp chớp đôi mắt, một tay nắm kiếm, một tay vươn ra chạm vào tia sáng.
Thế nhưng, không có chút cảm giác ấm áp nào, chẳng có gì cả, chỉ có những hạt bụi li ti nhảy nhót trên tay nàng, tựa như những tiểu tinh linh sống động, lên lên xuống xuống, đáng yêu vô cùng.
Khóe môi khẽ nở nụ cười, Tùy Âm nhẹ nhàng cử động ngón tay, để chúng hòa theo điệu nhảy của những hạt bụi. Chẳng bao lâu sau, một chú chim nhỏ bay vào, đậu trên lòng bàn tay nàng, cất tiếng "chíp chíp" hai tiếng liền.
Chỉ là một con chim sẻ bình thường, bộ lông xám đen chẳng có gì nổi bật.
Tùy Âm đỡ chú chim trên tay, thu tay lại một chút, cúi đầu "nhìn" nó, khẽ nói: "Nói đi."
Rõ ràng chỉ là một con chim sẻ, vậy mà nghe hiểu tiếng người, liền chíp chíp ríu rít, nhảy nhót trên tay nàng, tựa như đang kể chuyện rất sinh động. Nhưng người ngoài nghe thấy, cũng chỉ là tiếng chim kêu "chíp chíp chíp".
“Gần núi có một cái hang động à?” Tùy Âm thỉnh thoảng đáp lời, “Nó quả thật rất biết chọn nơi ở.”
Chú chim sẻ ríu rít một hồi lâu, cuối cùng mới dừng lại.
“Được rồi,” Tùy Âm khép ngón tay lại, nhẹ giọng nói, “Cực khổ cho ngươi rồi.”
Chú chim sẻ trong tay nàng lập tức hóa thành một tấm phù giấy. Tùy Âm chớp mắt, nhặt tấm phù giấy lên, bỏ vào túi Càn Khôn, rồi thở ra một hơi dài, xoay người bước ra ngoài cửa.
Lúc trời sáng, thực ra Tùy Âm có chút ngẩn ngơ khó kìm, nghi ngờ liệu chuyện xảy ra đêm qua có phải chỉ là ảo tưởng của mình.
Nàng từ lâu không cần ngủ, chỉ ôm kiếm mà tĩnh tọa. Có lẽ vết thương chưa lành hẳn, cuối cùng ý thức nàng có chút mơ hồ.
Ngồi tĩnh lặng một hồi, nàng mới điều chỉnh được tâm trạng đang dao động của mình.
Sau đó, Tùy Âm tập hợp cùng các đệ tử khác, nhưng thần thức không nhịn được mà quanh quẩn trên người Giang Bắc Huyền, lại chẳng phát hiện được gì khả nghi.
Tùy Âm đè nén chút bất an trong lòng, dặn dò vài điều chú ý với các đệ tử, rồi dẫn mọi người thẳng tiến đến động rắn.
“Các ngươi chắc không phải lần đầu đi trừ yêu quái.” Đứng trước cửa động, Tùy Âm nhìn mấy người, trong lòng không yên, liền nhắc lại lần nữa.
Có người gật đầu, cũng có người lắc đầu.
“Bất kể là lần đầu hay không, nhớ kỹ,” Tùy Âm nghiêm mặt, vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm, thoáng có vài phần khí chất của Phó Thính Sênh, “Bất luận trừ yêu có thuận lợi hay không, thành công hay thất bại, điều quan trọng nhất là: bảo toàn mạng sống.”
Một sư muội khó hiểu: “Tại sao vậy, sư tỷ? Chúng ta không phải nên dốc toàn lực để trừ yêu quái sao?”
Hỏi y hệt nàng năm xưa.
Lúc đó, chính Phó Thính Sênh dẫn nàng đi, chỉ một mình nàng. Khi ấy, nàng mới chỉ cao đến ngực sư tỷ, phải ngẩng đầu nhìn lên. Phó Thính Sênh vẫn giữ vẻ mặt băng lãnh, khí thế uy nghiêm như thường, mở miệng liền không chút lưu tình:
“Dốc toàn lực mà vẫn không trừ được yêu quái, ngươi sẽ trở thành thức ăn của nó. Không chỉ mất mạng, mà còn khiến người sau thêm phần vất vả.”
Chỉ khi nói chuyện nghiêm túc, Phó Thính Sênh mới nói nhiều đến thế. Những lúc như vậy, nàng càng khiến người khác cảm mến. Nghĩ lại, Tùy Âm vẫn thấy lòng mình nóng lên.
“Hơn nữa,” Tùy Âm tiếp lời, “Còn sống là còn hy vọng. Vẫn có thể quay lại lần nữa.”
Một sư đệ hỏi: “Nhỡ lần sau vẫn không đánh thắng được thì sao?”
Tùy Âm chưa kịp đáp, một sư đệ khác đã đẩy hắn một cái, bật cười: “Ngốc.”
Tùy Âm cũng bật cười theo, nhưng nhanh chóng nghiêm mặt: “Trừ yêu không phải tỷ thí, không cần tự mình hơn thua. Ngươi không đánh được thì còn có sư tỷ sư huynh. Sư tỷ sư huynh không đánh được thì còn có sư phụ sư bá. Chính phái có bao nhiêu anh hùng hào kiệt, chắc chắn sẽ trừ được yêu quái.”