Từ Sùng cũng muốn lui, nhưng đứng trước mặt nàng, cả người lại như bị đóng đinh, không cách nào nhúc nhích, thậm chí còn khẽ run rẩy.
Cứ tiếp tục thế này, thể diện hắn biết để đâu?
Từ Sùng cố giữ bình tĩnh, vội vàng rút ra một món pháp bảo định phản kích, nhưng ngay lúc đó, một giọng nói từ trong đại điện vọng ra:
“Từ Xuân, không được gây sự trong Phù La điện.”
Tùy Âm quay đầu, trong lòng hơi thả lỏng, lập tức thu lại linh lực vừa âm thầm ngưng tụ, cúi người thi lễ: “Kính chào Kỳ sư bá.”
Từ Sùng cũng nhanh chóng thu lại pháp bảo, cúi đầu: “Kính chào Kỳ sư bá.”
Người kia không bước ra, chỉ có thanh âm trầm ổn vang khắp Phù La điện: “Từ Sùng và Tùy Âm bất kính với đồng môn, mỗi người phạt một nhiệm vụ hệ Khảm, xem như răn đe nhỏ.”
Tai bay vạ gió! Trong đầu Tùy Âm bỗng xuất hiện bốn chữ này, nhưng nàng chẳng còn hứng biện luận, đành thấp giọng đáp lời, cũng không thèm để ý đến Từ Sùng, đi thẳng tới bàn lĩnh nhiệm vụ, giọng điệu bình thản: “Tùy Âm, đệ tử Bát Sương phong, đến nhận lệnh bài hệ Đoài.”
Đệ tử phụ trách phân phát nhiệm vụ rất hiểu ý, đưa cả lệnh bài hệ Khảm và hệ Đoài, nhẹ nhàng nói: “Tùy Âm sư tỷ, nhiệm vụ ở Nam Lê lần này khá cấp bách, nhưng cần dẫn theo vài đệ tử kỳ Luyện Khí. Nếu tỷ định xuất phát ngay, ta sẽ lập tức điều người và chuẩn bị pháp khí phi hành cho tỷ.”
Đệ tử kỳ Luyện Khí chưa thể ngự kiếm, nhiệm vụ này rõ ràng là để bọn họ rèn luyện.
Tùy Âm tất nhiên muốn xuất phát càng sớm càng tốt, nếu chậm trễ không biết còn gặp phải rắc rối gì. Nàng gật đầu: “Vậy làm phiền ngươi.”
Dù vậy, đợi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, đến khi họ tới được Nam Lê, trời đã về khuya. Tùy Âm dẫn theo một nhóm đệ tử còn non nớt chẳng khác gì người phàm, bất đắc dĩ phải tìm một quán trọ qua đêm.
Đây là lần đầu tiên nàng tới Nam Lê. Phong thổ nơi đây rõ ràng khác hẳn những vùng khác. Nếu là những năm trước, khi còn cùng Phó Thính Sênh xuất hành, nàng chắc chắn sẽ nài nỉ y dẫn mình đi dạo phố phường.
Nhưng giờ đây, nàng chẳng còn tâm trạng nào.
Trong đầu nàng chỉ mong sớm hoàn thành nhiệm vụ, nhưng sau đó thì sao, nàng lại không biết nữa.
Nàng từng muốn hỏi Phó Thính Sênh, khi nào sẽ quay về. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, câu trả lời chẳng bao giờ đổi khác, chẳng việc gì phải tự chuốc lấy buồn phiền.
Tùy Âm sắp xếp ổn thỏa cho đám đệ tử, sau đó cũng quay về phòng mình. Thường thì những nhiệm vụ trừ yêu mang theo đệ tử kỳ Luyện Khí sẽ không quá khó khăn. Chỉ cần bảo vệ an toàn cho bọn họ, dạy họ cách nhận diện yêu vật, luyện tập một vài thuật pháp đơn giản là đủ.
Nếu mọi việc diễn ra suôn sẻ, chỉ cần không quá hoảng loạn, cũng chẳng đến mức làm kinh động đám sư đệ sư muội.
Tùy Âm ngồi trên giường, điều chỉnh hơi thở, vừa tập trung tìm hiểu thông tin nhiệm vụ, vừa dùng thần thức bao phủ phòng của các đệ tử đi theo.
Nam Lê thoạt nhìn không phải một thị trấn lớn, nhưng lại vô cùng phồn hoa. Nơi đây nổi danh nhờ hoạt động thương mại nhộn nhịp, cả đường thủy lẫn đường bộ đều thông thương, nhà cầm quyền cũng không bó buộc gì, người dân thì hiếu khách nồng hậu.
Có lẽ chính vì thế mà ngay cả yêu vật cũng bị thu hút đến đây.
Tông môn nhận được ủy thác nói rằng có một con mãng xà chắn ngang lối vào thành, đã ăn không ít thương khách, khiến dân chúng hoang mang lo sợ.
Loại yêu vật này còn chưa hóa hình, tạo nghiệt sát nhân, cũng không quá đáng lo. Chỉ cần trừ khử tận gốc là xong, nếu có thể tìm ra hang ổ thì càng tốt.
Tùy Âm còn đang suy nghĩ, bỗng bên tai vang lên một giọng nói. Là của một sư đệ trong nhóm.
Hắn nói: “Hệ thống...”
Hệ thống?
Tùy Âm cau mày, không hiểu ý là gì, lại nghe hắn lớn tiếng: “Ngươi nói giá họa cho nàng không vấn đề gì! Ta mới tin ngươi mà làm theo! Giờ nàng không vào được bí cảnh, ta làm sao lấy cơ duyên của nàng? Làm sao đoạt bảo vật còn lại?!”
Tùy Âm ngẩn người.
Ngay sau đó, một giọng nói cực kỳ quen thuộc cất lên: “Ký chủ, bớt kích động một chút không được sao?”