Đỗ Nguyệt Vi thực ra cũng chẳng rõ ràng lắm.
Trên đỉnh Bát Sương Phong, hai vị sư tỷ mỗi người một vẻ. Tùy Âm thì dễ gần, không hề ra vẻ cao ngạo, lại thường hòa đồng cùng mọi người. Vì tuổi tác không chênh lệch, nàng ấy cũng rất thích chơi đùa cùng Tùy Âm.
Còn vị đại sư tỷ kia thì khác hẳn. Nghe nói nàng tu luyện Vô Tình Đạo, pháp lực cực kỳ cao thâm. Nhân gian phần đông người tu luyện chỉ đạt đến Hóa Thần kỳ là đã chạm trần. Ngay cả tông chủ và sư phụ của các nàng, sau bao nhiêu năm cũng chỉ dừng lại ở Hóa Thần kỳ, chưa thể đột phá thêm.
Vậy mà vị đại sư tỷ này, tuổi đời còn trẻ đã là một trong số ít người vượt qua cảnh giới ấy. Thực lực mạnh mẽ thế nào, không cần nói cũng biết.
Dù không ai hiểu rõ Vô Tình Đạo, nhưng con người của Phó Thính Sênh lại vô cùng phù hợp với những gì mọi người hình dung về môn đạo này. Trầm mặc ít nói chưa phải điểm nổi bật nhất, chính khí chất băng lãnh, cách biệt ngàn dặm của nàng đã khiến không ít kẻ muốn đến gần đều vội vàng rút lui.
Chỉ riêng Tùy Âm sư tỷ là chẳng ngán ngại, thường xuyên thân cận với nàng. Lâu dần, ai nấy đều nhận ra Tùy Âm sư tỷ dường như rất mến mộ đại sư tỷ.
Đỗ Nguyệt Vi và Tùy Âm thân thiết nên thường để ý giúp nàng dò la tin tức. Tuy nhiên, muốn moi chuyện từ miệng của đại sư tỷ thì chẳng dễ dàng gì.
Đỗ Nguyệt Vi ghé sát tai Tùy Âm, khẽ nói:
“Ta nghe đại sư tỷ bảo nàng phải xuống núi một chuyến, về nhà có việc. Cụ thể là gì thì ta cũng không rõ.”
Về nhà.
Tùy Âm khẽ ngẩn người.
Đúng rồi, Phó Thính Sênh không giống nàng. Phó Thính Sênh dưới nhân gian có gia đình, phụ mẫu song toàn, cả nhà hòa thuận vui vẻ.
Trong một khoảnh khắc, Tùy Âm cảm thấy nghèn nghẹn trong lòng. Với Phó Thính Sênh, có lẽ nàng chẳng hề quan trọng. Vì thế những điều đã hứa hẹn, đại sư tỷ cũng có thể dễ dàng quẳng ra sau đầu.
Chuyện như vậy, đây chẳng phải lần đầu. Nhưng trước giờ, những lần đó, Tùy Âm đều tự tìm lý do hợp tình hợp lý để an ủi bản thân. Còn lần này thì sao?
Nàng cảm thấy khó thở, đôi mắt trống rỗng tựa như dâng lên một tầng hơi nước, chỉ chực rơi lệ. Nhưng Tùy Âm lập tức đè nén cảm xúc ấy xuống, xoay đầu nghĩ theo hướng tích cực hơn. Có lẽ, Phó Thính Sênh quả thật có việc quan trọng phải làm, chẳng đặng đừng mà thôi.
Tùy Âm nhẹ nhàng hít sâu một hơi, suy đi nghĩ lại vẫn thấy cần hỏi rõ Phó Thính Sanh một lần. Nhưng trước mặt Đỗ Nguyệt Vi, nàng không tiện bộc lộ, đành kiếm cớ đẩy Đỗ Nguyệt Vi ra ngoài.
Đợi Đỗ Nguyệt Vi vừa bước khỏi cửa, Tùy Âm lập tức lấy ra một lá truyền âm phù.
Dù thế nào, nàng cũng phải nghe Phó Thính Sênh nói rõ ràng.
Truyền công pháp vào phù, lá bùa lập tức cháy trong không trung, hóa thành một làn khói mờ. Bóng dáng Phó Thính Sênh dần hiện ra trong làn khói ấy.
Tùy Âm không thể nhìn thấy.
Hình ảnh từ truyền âm phù vốn chỉ là ảo ảnh, không xuất hiện trong thần thức của nàng. Những gì nàng có thể ‘thấy’ chỉ là làn khói mờ mà thôi.
Không có âm thanh. Tùy Âm bất giác cảm thấy căng thẳng. Nàng không hề biết mình sẽ không thấy được, đành dò hỏi trước:
“Sư tỷ?”
Phó Thính Sênh nhìn nàng, nhàn nhạt đáp:
“Ừ.”
Nếu lúc này Tùy Âm có thể thấy được, nàng ắt lại phải cảm thán vẻ mặt lạnh lùng như băng của Phó Thính Sênh. Đến cả giọng nói cũng mang theo sự lãnh đạm đặc trưng. Nàng không thích nói nhiều, từ trước đến giờ đều là Tùy Âm nói nhiều hơn.
Tùy Âm thực ra đã hơn nửa tháng không gặp Phó Thính Sênh. Lần gần nhất, khi nàng về thì cũng chỉ thoáng nhìn được một lần trong chốc lát. Cứ thế, cả hai rốt cuộc chưa nói được với nhau một câu. Giờ đây, vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của Phó Thính Sênh, Tùy Âm không khỏi kích động.
“Sư tỷ,” nàng lại gọi thêm một tiếng. Nhưng Phó Thính Sênh không đáp, chỉ lẳng lặng chờ nàng nói tiếp.
Tùy Âm đã quen với điều này, liền tiếp tục:
“Sư tỷ sinh thần...” Nàng vốn định trách cứ một phen, nhưng lời đến miệng lại không nói ra nổi. Nhất là lúc này, không thể nhìn thấy biểu cảm của Phó Thính Sênh, khiến nàng càng thêm thiếu tự tin.
Muốn hỏi Phó Thính Sênh tại sao thất hẹn, nhưng lại chẳng đủ lý lẽ để nói một cách đường đường chính chính. Tâm tư xoay chuyển hồi lâu, nàng đành tìm một cớ khác:
“Ta có quà muốn tặng cho sư tỷ.”
Nàng lén lút hái hoa Linh Đàm, tất cả chỉ để làm quà sinh thần tặng cho Phó Thính Sênh.
Phó Thính Sênh tu đạo vô tình, mà hoa Linh Đàm lại là dược liệu thượng hạng. Hơn nữa, nàng ấy đã tiến giai Hóa Thần hậu kỳ từ năm năm trước, nhưng mãi vẫn chưa đột phá Hợp Đạo để độ kiếp. Hoa Linh Đàm chính là món quà phù hợp nhất mà Tùy Âm có thể dâng tặng.
Phó Thính Sênh nhìn đôi mắt mờ đυ.c, nhuốm màu u tối của Tùy Âm, nét mặt vẫn không chút dao động, “Bông hoa Linh Đàm đó, sư muội giữ lại dùng đi.”
Giọng nói lạnh nhạt, phảng phất mang theo hơi sương. Dù chỉ là ảo ảnh giữa màn sương, Tùy Âm vẫn cảm nhận rõ ràng luồng khí lạnh toát phả vào mặt. Nhưng cái lạnh hơn cả, chính là sự từ chối không chút do dự của Phó Thính Sênh.
Nàng biết rõ bông hoa Linh Đàm kia là vì nàng ta mà hái. Cũng biết chắc Phó Thính Sênh không hề quên lời hẹn trước đây. Nhưng nàng ấy vẫn rời đi, không để lại một câu.
Không hiểu vì sao, Tùy Âm bỗng cảm thấy nội thương lại càng trầm trọng hơn, đau đớn đến mức khó chịu.
Nàng đã quen với việc Phó Thính Sênh không quan tâm nàng có bị thương hay không, cũng chẳng màng nàng buồn bã ra sao, càng không vì hai người lớn lên bên nhau mà chú ý tới nàng dù chỉ một chút.
Tùy Âm đã quen rồi, nhưng mỗi lần như thế, nàng vẫn không thể ngăn bản thân thất vọng. Nàng chưa bao giờ trông mong Phó Thính Sênh đối xử với mình đặc biệt. Nàng hiểu rõ tính tình của sư tỷ vốn lạnh nhạt. Nhưng ít ra, một người tu đạo bình thường, khi đã hứa gì thì sẽ không nuốt lời.
Vậy mà Phó Thính Sênh lại nuốt lời.